Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 19: Ngại mạng quá dài




“Hai mỹ nhân, ngoan ngoãn chịu trói đi, anh đây hứa sẽ không làm hai người đau đớn đâu.”

Lâm Sung liếm mép cười đê tiện nói.

“Đừng nhiều lời. Triển khai trang bị!”

Ngộ Hàn đã lên tiếng, Lâm Sung cũng không nhiều lời nữa. Lúc này, cả hai người bọn chúng ấn vào dây đai trước bụng, miệng hô lớn khẩu hiệu.

“Khoa học vĩ đại ban cho chúng ta sức mạnh. Biến thân!”

Ánh sáng chói mắt bỗng dưng xuất hiện bao bọc lấy bọn chúng. Khi ánh sáng dần lụi tàn đi, lúc này cơ thể của bọn chúng đã được bao bọc bởi hai bộ giáp bằng kim loại.

“Ta sẽ đối phó với nàng ta, ngươi nhanh chóng bắt giữ người còn lại rồi liên hợp với ta.”

Ngộ Hàn cẩn thận phân phó. Mặc dù bộ giáp này có thể khiến hắn đánh một trận với tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng nếu dây dưa quá lâu cũng không phải quyết định sáng suốt. Lúc này, để cho Lâm Sung nhanh chóng bắt lấy nữ nhân còn lại rồi đến trợ giúp mình. Như vậy sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Đã rõ.”

Lâm Sung nhận lệnh, phía sau lưng hắn bật mở ra bốn ống phản lực nhỏ. “Bùm” một tiếng, thân thể nặng nề của bộ giáp sắt đã lao đến trước mặt Ngọc Lưu Ly. Mà lúc này, nắm đấm bằng sắt đó đang nhắm vào phần bụng của nàng mà đánh tới.

Mặc dù khả năng điều khiển của Lâm Sung không bằng mình nhưng để đối phó với một tu tiên giả Ngưng Đan sơ kỳ như Ngọc Lưu Ly thì vẫn thừa sức. Lúc này, hắn chỉ cần kéo dài thời gian với Tần Nhiễm là được.

“Đỡ pháo ánh sáng của ta đây.”

Ngộ Hàn đưa cánh tay máy móc lên nhắm về phía Tần Nhiễm. Cánh tay ấy lập tức biến thành một khẩu pháo lớn, ánh sáng dần dần hội tụ phía trước rồi bắn ra một chùm tia sáng về phía Tần Nhiễm.

“Trò trẻ con.”

Tần Nhiễm hừ lạnh một tiếng. Chùm ánh sáng kia chưa kịp chạm vào nàng thì thân thể của Tần Nhiễm đã biến mất.

“Cảnh báo! Có nguy hiểm đến từ bên phải.”

Hệ thống của bộ giáp liên tục vang lên tiếng cảnh báo. Khi bàn tay của Tần Nhiễm sắp đánh lên người Ngộ Hàn thì hắn liền đan chéo hai tay lại, một tấm lá chắn nhỏ nhanh chóng được hình thành giúp hắn đỡ được một chưởng của nàng.

“Khốn kiếp!”

Mặc dù là đỡ được một chưởng nhưng Ngộ Hàn ở bên trong bộ giáp cũng bị chấn động liên hồi. Hắn không ngờ đến lực phá hoại của Tần Nhiễm lại khủng bố đến như vậy.

“Chế độ đấu sĩ, Đao tầm nhiệt.”

Ngộ Hàn rút cán đao trên lưng ra, một luồng nhiệt lượng khổng lồ phát ra rồi nhanh chóng tụ lại thành một lưỡi đao đỏ rực. Bộ giáp bên ngoài cũng trở nên nhỏ hơn một chút.

Ngộ Hàn nhún chân một phát rồi bay đến chém về phía Tần Nhiễm. Một đao này cũng không khiến Tần Nhiễm nao núng. Lúc này, một cây thương dài chừng 2m xuất hiện trong tay nàng dễ dàng hất văng một đao kia ra.

Một chiêu không thu được lợi ích gì, Ngộ Hàn liền xoay người xông đến. Bộ giáp sắt nặng nề kia khi sử dụng đao lại linh hoạt đến khó tin.

Tần Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc trước đao pháp của đối phương. Nhưng đao pháp đối phương càng lợi hại, nàng lại càng phẫn nộ hơn. Để có được loại đao pháp này, e rằng bọn chúng đã bắt không biết bao nhiêu người để thí nghiệm rồi.

“Hôm nay ta sẽ đòi lại công đạo cho những người đã bị các ngươi bắt làm thí nghiệm.”

Khí thế của Tần Nhiễm tỏa ra khắp xung quanh khiến cho Ngộ Hàn có chút lo lắng. Thân thể nàng uyển chuyển đem mũi thương đâm tới.

“Cảnh báo! Mũi thương có dị biến.”

Khi Ngộ Hàn đưa đao lên đỡ thì tiếng cảnh báo của hệ thống lại vang lên. Hắn nhanh chóng vung mạnh đao để làm chệch hướng mũi thương, nhưng như vậy cũng đã trễ một nhịp. Lúc này mũi thương của Tần Nhiễm đã đâm trúng phần eo bên phải của bộ giáp khiến nó bị lõm vào một lỗ. Thân thể của Ngộ Hàn cũng vì thế mà bị đánh bay ngược về đằng sau.

“Đây rốt cuộc là gì.”

Mặc dù bộ giáp đã hứng chịu toàn bộ sát thương nhưng chấn động đó cũng khiến Ngộ Hàn cảm thấy phần eo của mình đau đớn. Hắn rõ ràng đã nhìn thấy mũi thương của Tần Nhiễm trong phút chốc giống như một con rắn uốn mình né tránh đao của mình để tấn công.

Tần Nhiễm mặc dù tư chất tu tiên không quá xuất sắc nhưng lại là một võ si, và thứ nàng ta si mê nhất chính là thương thuật. Không chỉ học hỏi tu luyện mà Tần Nhiễm còn sáng tạo ra một bộ thương pháp dành riêng cho bản thân. Loại thương pháp này khi dung hợp với linh khí của nàng liền khiến cho ngọn thương giống như một con rắn có thể tùy biến một cách linh hoạt để tấn công. Cho dù là Tần Hạc cũng phải công nhận rằng, luận về thương pháp, ở đại lục này không có mấy ai sánh bằng Tần Nhiễm.

“Lâm Sung, ngươi làm cái gì lâu vậy hả. Mau chóng giải quyết đi rồi đến giúp ta.”

Một thương vừa rồi của Tần Nhiễm khiến bộ giáp của Ngộ Hàn tiêu tốn hơn 40% năng lượng, nếu tiếp tục dây dưa e rằng hắn sẽ phải bỏ mạng dưới tay nàng. Lúc này, hắn liền lên tiếng cầu cứu Lâm Sung.

“Lâm Sung? Hóa ra là tên của tên dâm tặc này.”

Đáp lại lời nói của Ngộ Hàn không phải là Lâm Sung mà chính là Ngọc Lưu Ly. Mà lúc này, Lâm Sung đang trong tình trạng sống chết không rõ bị Ngọc Lưu Ly nắm cổ áo lôi đến.

“Bịch”. Thân thể Lâm Sung bị Ngọc Lưu Ly ném đến trước mặt Ngộ Hàn. Ngoài những vết thương gây ra bởi kiếm trên người ra, lúc này mặt của hắn cũng đã sưng vù đến biến dạng.

“Không… không thể nào…”

Ngộ Hàn không tin vào mắt mình. Mặc dù Lâm Sung trình độ kém hắn nhưng để đối phó với một tu tiên giả Ngưng Đan sợ kỳ thì không phải là vấn đề quá lớn. Tại sao trông hắn lại thê thảm như thế này? Hơn nữa bộ giáp trên người dường như đã bị đánh vỡ thành từng mảnh.

Ngộ Hàn có thể dựa vào thông tin tình báo của sở nghiên cứu để biết tu vi của đối phương. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ Ngọc Lưu Ly sau khi dùng bữa tại nhà Nguyễn Nam đã đột phá lên Nguyên Anh cảnh. Còn vì sao sở nghiên cứu không có được thông tin đột phá của nàng. Đơn giản là vì mấy ngày này, Ngọc Lưu Ly căn bản không hề xuất hiện bên ngoài mà chỉ ở nhà để chờ Nguyễn Nam đến cho nàng một câu trả lời mà thôi.

Về phần Lâm Sung tại sao trở thành bộ dạng này chỉ có thể trách do mồm miệng của hắn không được sạch sẽ mà thôi. Tên này khi giao chiến với Ngọc Lưu Ly không nhưng khinh thường nàng mà miệng không ngừng nói ra những lời khinh bạc. Mặc dù vậy, Ngọc Lưu Ly cũng đã rất nương tay không đánh chết hắn đã là may mắn lắm rồi.

“Đại ca… trả… trả thù cho ta… bắt ả lại… ta phải cho ả biết…đắc tội với ta… hậu… hậu quả thế nào…”

Trong cơn mê man, Lâm Sung chợt tỉnh lại. Khi thấy Ngộ Hàn ở trước mặt hắn, hắn tưởng rằng bản thân đã được Ngộ Hàn cứu nên liền hung hăng nói. Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì ngay sau đó liền rú lên một tiếng đầy đau đớn rồi tiếp tục ngất đi.

Người ra tay không ai khác chính là Tần Nhiễm. Sau khi nghe những lời này, cộng thêm những lời lúc trước của đối phương. Tần Nhiễn đã lập tức dùng một viên đá để phế đi khả năng làm nam nhân của hắn. u cũng là thay trời hành đạo.

Một mình Tần Nhiễm, Ngộ Hàn đã không thể đối phó được. Bây giờ lại thêm một Ngọc Lưu Ly so với nàng ta còn lợi hại hơn gấp bội. Lúc này Ngộ Hàn ngay cả đến tư tưởng cứu Lâm Sung rồi bỏ chạy cũng không có. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến cách duy nhất, đó là cầu xin các nàng tha mạng mà thôi.

“Hai vị tiểu thư. Ta có mắt không tròng, đã xúc phạm đến hai vị. Hai vị tiểu thư xinh đẹp thiện lương rộng lòng bỏ qua mà tha cho ta một mạng.”

Ngộ Hàn lúc này không còn một chút vẻ ngạo mạng lúc trước. Thay vào đó, hắn liên tục nịnh nọt cầu xin với hy vọng Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly sẽ mềm lòng.

“Muốn bắt bọn ta, bây giờ cầu xin tha đã muộn rồi.”

Cho dù Tần Nhiễm không muốn lấy mạng đối phương nhưng nàng lại càng không muốn tha cho hắn dễ dàng như vậy. Khi nàng định ra tay cho đối phương một bài học thì Ngọc Lưu Ly liền đứng ra ngăn cản.

“Nếu ngươi nói lý do tại sao ngươi lại muốn bắt chúng ta, ta sẽ thả các ngươi đi.”

“Cô…cô nói thật sao?”

Ngộ Hàn ngập ngừng nói. Hắn có thể nói ra lý do, nhưng chưa chắc các nàng đã chịu tha cho hắn. Trong khi hắn đang phân vân thì Tần Nhiễm cầm thương chĩa về phía hắn và nói.

“Tỷ tỷ, loại hại người thành tính như vậy tốt nhất là tỷ nên để ta phế bọn chúng đi để khỏi gây họa cho người khác.”

Ngộ Hàn biết, “phế” trong lời của Tần Nhiễm là gì. Hắn vẫn còn muốn làm nam nhân, hắn không muốn trở thành giống như Lâm Sung.

“Muội muội, ta tin ai cũng có lý do riêng của họ. Chúng ta vẫn nên cho vị bằng hữu đây một cơ hội. Hy vọng ngài ấy sẽ không lừa chúng ta.”

Từ câu nói của Ngọc Lưu Ly, Ngộ Hàn biết nếu như hắn vẫn không chịu nói hoặc có nửa điểm nói dối. Số phận của hắn sẽ không khác gì Lâm Sung. Để bảo toàn nòi giống, hắn rốt cuộc cũng đem tất cả sự thật kể ra không sót một chữ.

Cả Tần Nhiễm và Ngọc Lưu Ly đều không ngờ đến, đám khoa học giả lần này lại nhắm đến tivi của công tử. Tần Nhiễm cẩn thận ra tín hiệu với Ngọc Lưu Ly. Lúc này, nàng ta liền từ từ tiến đến gần Ngộ Hàn nói.

“Được rồi, chuyện này dù sao cũng không can dự đến chúng ta, nói cho ngươi biết cũng không phải là chuyện lớn. Dù sao chúng ta cũng không muốn đắc tội với sở nghiên cứu.”

Vốn Ngộ Hàn có chút lo lắng cho tính mạng của bản thân, nhưng câu nói của Ngọc Lưu Ly khiến hắn chợt tỉnh ra. Đúng vậy! Cho dù đám tu tiên giả có lợi hại đến đâu cũng chỉ là kiến cỏ trong mắt sở nghiên cứu mà thôi. Nếu như các nàng dám ra tay với một tiến sĩ như hắn thì chắc chắn sẽ phải đón lấy lửa giận của sở nghiên cứu.

Có suy nghĩ này trong đầu, Ngộ Hàn cảm thấy tự tin hơn hẳn. Hắn đang muốn ra oai thì “bốp” một tiếng, Ngọc Lưu Ly đã xuất hiện phía sau và cho hắn một đòn vào đầu. Trước khi bất tỉnh, hắn còn mơ hồ nghe được lời nàng nàng nói.

“Dám đem phiền phức đến cho công tử, các ngươi ngại mạng mình quá dài rồi đúng không?”