Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 227




Đào Hoa ngậm miệng, thẳng tắp nằm gọn trong lòng y, quả nhiên như một sợi dây hữu hảo.

Khóe mắt thoáng ý cười, Thẩm Tại Dã đặt nàng xuống, dẫn đến trước mặt Mục Vô Hạ.

“Bệ hạ.” Sứ thần Đại Ngụy chắp tay dâng lên minh ước: “Triệu quốc đã đồng ý với những điều khoản đưa ra.”

“Rất tốt.” Mục Vô Hạ ngồi trên lưng ngựa, nghiêm túc quay đầu hỏi ý kiến mọi người phía sau: “Các vị ái khanh còn ý kiến gì không?”

Minh ước đã ký rồi, còn có thể có ý kiến gì nữa? Tất cả các vị tướng lĩnh đều lựa chọn im lặng. Bọn họ vốn tưởng rằng công hạ Triệu quốc là chuyện dễ dàng, nhưng sau nửa tháng kịch chiến mới phát hiện, muốn công phá nơi này, Đại Ngụy cũng phải bỏ ra một lượng lớn nhân lực vật lực, thật sự là được không bằng mất.

Hiện tại Ngô quốc đã hoàn toàn sáp nhập vào Đại Ngụy, bọn họ coi như đã thu hồi được phần thưởng, còn Triệu quốc nhỏ bé này... để cho hắn hồi phục mấy năm cũng có sao đâu?

Tuy nhiên điều bọn họ không biết chính là, nguyên nhân Triệu quốc khó công phá như vậy là bởi vì trong đội quân tiên phong có tâm phúc của Thẩm Tại Dã, chiến lược và bố trí của bọn họ, Triệu quốc đều rõ như lòng bàn tay.

Đương nhiên, đây là bí mật giữa Thẩm Tại Dã và Khương Trường Quyết, người ngoài sẽ không biết được. Tướng lĩnh Đại Ngụy có lòng tự tôn cao ngất, cho rằng việc lấy được một tiểu quốc như Triệu quốc là điều đương nhiên, cho nên nhất định kiên trì muốn đánh. Ép buộc ngăn cản ngược lại sẽ gây ra tranh cãi, Thẩm Tại Dã bèn để bọn họ tấn công.

Sau khi đánh xong, trong lòng bọn họ tất nhiên có đánh giá của riêng mình.

Hoàng đế và thừa tướng Đại Ngụy liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu. Thẩm Tại Dã kéo Khương Đào Hoa lên ngựa, chậm rãi chuẩn bị rút lui.

Bọn họ không phải thiên vị, mà là thật sự cảm thấy để Triệu quốc ở bên cạnh thêm mấy năm cũng không phải chuyện xấu, dù sao trong lúc tình hình bất ổn, nếu không có lo ngại bên ngoài thì ắt sẽ có biến loạn bên trong... Được rồi, đó chỉ là những lời bào chữa, nguyên nhân chủ yếu là, thời gian đã không còn nhiều. Tiếp tục đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Thẩm Tại Dã thật sự không muốn để người trong lòng mình căm hận y.

Trong lòng y coi trọng nhất là giang sơn xã tắc, nhưng khi người duy nhất bên cạnh sắp rời đi, thì giang sơn vạn dặm còn có ý nghĩa gì nữa?

“Chúng ta quay về Đại Ngụy à?” Đào Hoa hỏi y.

Thẩm Tại Dã ôm nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Nàng muốn đi đâu cũng được.”

Hả? Khó hiểu nhìn y một cái, Đào Hoa nói: “Thiếp thân muốn lên cung trăng.”

Thẩm Tại Dã: "..."

Y ở đây thâm tình nói lời âu yếm, nàng không thể phối hợp một chút sao? Lên cung trăng thì đi như thế nào? Ném nàng lên đó à?

Y hừ lạnh một tiếng, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, bàn tay to đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của nàng, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng liền biến mất rất nhanh.

“Rút quân cần phải mất một chút thời gian.” Y nói: “Nàng có thể nhân cơ hội này tạm biệt sư phụ và Trường Quyết, sau đó cùng ta rời đi.”

“Không phải gia nói đi đâu cũng được sao?” Đào Hoa chớp chớp mắt: “Vậy tại sao chúng ta không thể ở lại Triệu quốc?”

Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, hỏi nàng: “Nàng muốn tiếp tục ở lại đây giúp đệ đệ cai trị quốc gia sao? Để rồi hắn ta chẳng học được gì?”

Đào Hoa cười khan hai tiếng, nói: “Thiếp thân không có bản lĩnh lớn như vậy...”

“Nàng buông tha cho chính mình đi.” Thẩm Tại Dã nhìn sâu vào mắt nàng: “Sống tốt cuộc sống của mình, du sơn ngoạn thủy cũng được, ăn uống vui chơi cũng được, để bản thân vui vẻ một chút.”

“...” Nghe những lời này, có vẻ như mạng của nàng thật sự không còn dài nữa rồi? Đào Hoa cúi đầu, cười nhẹ đáp: “Được.”

Ngày rời đi, Khương Trường Quyết tự mình ra khỏi thành tiễn đưa, Đào Hoa ngồi trên xe ngựa nhìn xung quanh, hỏi hắn: “Sư phụ đâu?”

“Sư phụ nói, người không cần thiết phải từ biệt tỷ.” Trường Quyết nói: “Nếu muốn gặp tỷ, người sẽ tự mình đến, cho nên tỷ không cần phải lo lắng cho người.”

Nghe câu này thật quen tai, Đào Hoa cười cười: “Người luôn như vậy, lần trước người cũng không đến dự hôn lễ của ta. Thôi vậy, dù sao cũng sẽ gặp lại.”

Khương Trường Quyết gật đầu, nhìn nàng vào trong xe ngựa, lại nhìn sang Thẩm Tại Dã bên cạnh.

“Bảo trọng.”

Thẩm Tại Dã gật đầu, đang định lên xe, lại nghe hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tỷ phu.”

Dừng lại một chút, Thẩm Tại Dã mỉm cười, quay đầu chắp tay với hắn, sau đó mới vào trong xe.

Đào Hoa vén rèm xe nhìn ra ngoài, đội ngũ Đại Ngụy kéo dài, từ ngoại ô thành nước Triệu kéo dài đến tận cổng thành, phía xa xa có rất nhiều cây đại thụ, trên một thân cây, có một người mặc y phục đỏ rực, tóc bạc phơ đứng đó.

Nói là không tiễn, chẳng phải vẫn ở đó sao? Đào Hoa cười cười, phất tay về phía bóng dáng kia, sau đó chui vào trong xe, ngoan ngoãn chờ xuất phát.

Thiên Bách My lặng lẽ nhìn đội ngũ dài dằng dặc kia rời đi, mái tóc bạc bay phất phơ, che khuất khuôn mặt hắn. Dưới mái tóc bạc kia là biểu cảm gì, không ai có thể nhìn rõ.

Mỗi người đều có nơi mà mình cần phải đến, nàng lựa chọn quay về bên cạnh Thẩm Tại Dã, hắn cũng nên tiếp tục lên núi Trường Bạch tìm thuốc. Kiếp này nếu có duyên, nói không chừng còn có thể gặp lại.

Thật ra hắn là một người rất ích kỷ, nếu có thể, đoạn đường cuối cùng này, hắn rất muốn giữ nàng ở bên cạnh mình, cùng nàng đi hết. Thế nhưng... Nha đầu kia rõ ràng đã động tâm với Thẩm Tại Dã, hắn tiếp tục giữ nàng lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Trước kia lúc dạy nàng mị thuật, hắn thường nói, một tầng mị thuật khiến người ta ghi nhớ, hai tầng mị thuật khiến người ta si mê, còn cảnh giới cao nhất có thể khiến người ta cả đời chỉ phục tùng một mình mình. Lúc đó nha đầu kia kinh ngạc vô cùng, luôn miệng hỏi hắn làm sao mới đạt đến được cảnh giới cao nhất.

Hắn không thể dạy nàng, bởi vì cảnh giới cao nhất kia không phải thuật nhiếp hồn có thể làm được, mà phải khiến cho người kia yêu mình, như vậy mới có thể khiến cho người đó cả đời chỉ phục tùng mình. Nàng đã làm được, lợi hại hơn cả sư phụ như hắn. Còn hắn, cả đời này có lẽ cũng không đạt đến được cảnh giới đó.

Trong lòng nha đầu kia chưa từng có vị trí dành cho hắn.

Thiên Bách My hất tay áo, phi thân lên không trung, biến mất trong quốc đô Triệu quốc.

Trên xe ngựa, Đào Hoa trầm mặc một lúc lâu rồi lại hoạt bát trở lại, nhìn Thẩm Tại Dã hỏi: “Đại Ngụy thật sự không đánh Triệu nữa sao?”

“Ừ.” Thẩm Tại Dã gật đầu: “Trong vòng năm năm sẽ không động binh.”

Vậy thì tốt quá rồi! Đào Hoa cười tít mắt: “Vậy chúng ta có thể trở về sống như trước kia sao?”

“Nàng muốn trở về tướng phủ?” Thẩm Tại Dã hỏi.

“Chứ còn có thể đi đâu?” Đào Hoa nói: “Chẳng phải đó là nhà của ngài sao?”

“Đó chỉ là phủ đệ của ta.” Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng một cái, nói: “Hơn nữa trong phủ nhiều người hỗn tạp, ta muốn để Từ Yến Quy trở về xử lý.”

Đào Hoa hơi nhướng mày, rốt cuộc cũng hỏi ra miệng: “Bấy lâu nay, Từ Yến Quy vẫn luôn cắm sừng ngài ư?”

Thẩm Tại Dã lạnh lùng liếc xéo nàng một cái: “Nàng không thể dùng cách nói uyển chuyển hơn sao?”

Khương Đào Hoa nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bấy lâu nay, Từ Yến Quy vẫn luôn ngủ với tì thiếp của ngài sao?”

Thẩm Tại Dã: "..."

“Ta và hắn là lợi dụng lẫn nhau.” Y quay đầu đi, nói: “Lấy được Ngô quốc rồi, những người trong tướng phủ đều vô dụng, trở về ta sẽ giao hết cho Từ Yến Quy xử lý.”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo