“Tin được khanh sao?” Mục Vô Hạ rất đỗi nghi hoặc, nhưng nhìn bộ dạng y như vậy, hắn vẫn do dự hỏi một câu: “Khanh có thể nói trước cho trẫm biết kế hoạch của khanh là gì không?”
Thẩm Tại Dã mím môi, chống người đứng dậy, ra hiệu hắn đến gần một chút rồi mới nói.
Khương Đào Hoa đang thắc mắc không biết y đã đi đâu. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng y, kết quả nghe Thanh Đài vào bẩm báo: “Thừa tướng đã rời thành.”
Rời thành rồi? Nàng có chút sững sờ, tính toán thời gian, hình như cũng sắp rồi, chỉ có thể thở dài một hơi: “Rời thành rồi thì thôi vậy.”
Có thể có được mấy ngày yên bình này đã là hời rồi, nàng cũng không thể thật sự mong muốn Thẩm Tại Dã từ bỏ việc đánh Triệu.
Trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đánh.
Tiếng trống trận từ ngoài thành truyền đến, vẻ mặt Khương Trường Quyết nghiêm túc, ôm mũ giáp, đứng trước mặt Khương Đào Hoa nói: “Đại Ngụy toàn lực tấn công, sinh tử đều ở trận chiến này, nếu Trường Quyết thất bại, xin hoàng tỷ bảo trọng.”
Tim Đào Hoa thắt lại, nàng nắm lấy tay hắn, nhìn hắn thật kỹ, nói: “Bất kể thắng bại, đệ nhất định phải nhớ bảo toàn tính mạng của mình.”
Khương Trường Quyết cười đáp lời, nhưng có hứa cũng vô dụng. Trên chiến trường đao kiếm vô tình, ai biết được có thể sống sót trở về hay không?
Chân trời một mảnh hoàng hôn, Đào Hoa ở trên lầu cao nhìn về phía xa, chỉ nghe thấy tiếng giết chóc vang trời, còn có tiếng hí vang của mã thiết giáp. Lần này Thẩm Tại Dã rốt cuộc cũng ra tay thật, đại quân áp thành, toàn lực tấn công, chưa đầy mấy ngày đã phá được cổng thành quốc đô.
Cổng thành vừa mở, quốc đô cơ bản coi như thất thủ. Nếu là người khác, nhất định đã rút quân về phía tây. Tuy nhiên, Khương Trường Quyết lại có tính cách cố chấp, dẫn người đánh trận chiến trong ngõ hẻm. Chờ viện quân phía sau đến, cứ thế kéo dài quân lực của Đại Ngụy hai ngày, khi viện quân tiếp ứng, hợp lực đóng cửa thành quốc đô lại.
Trận chiến này hai bên đều tổn thất nặng nề, khiếp sợ động trời. Mở cổng thành đã không dễ dàng, đóng lại càng khó hơn, nhưng một khi đã đóng lại, sĩ khí của Đại Ngụy khó tránh khỏi suy giảm.
Cả quốc đô đều huyết khí ngút trời, vô số tiếng khóc lóc bao trùm khắp nơi, Khương Đào Hoa lo lắng nhìn, không khỏi lắc đầu: “Thiên hạ này, nếu như không cần đánh giặc thì tốt biết mấy.”
Thanh Đài đứng sau lưng nàng, nói: “Không đánh giặc, làm sao bảo vệ quốc gia?”
“Quốc gia sao?” Đào Hoa thở dài: “Nói cho cùng cũng chỉ là bảo vệ hoàng quyền của chính mình.”
Người của ba nước này đều là đồng tộc. Tổ tiên phân gia, mới thành thế kiềng ba chân, cái gọi là vinh nhục quốc gia, ở ba nước này, chẳng qua chỉ là cuộc chiến giành giật của ba vị quân vương mà thôi. Trước đây nàng còn có ý nghĩ phải giữ vững Triệu quốc, nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tàn sát như vậy, không khỏi bắt đầu nghĩ lại, liệu mình có ích kỷ quá hay không?
Nhưng mà, không giữ Triệu quốc, trắng tay dâng cho người khác làm thuộc quốc, nghĩ thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường hay sao?
Một trận chiến kéo dài nửa tháng, hai bên cuối cùng cũng đình chiến. Khương Trường Quyết toàn thân đầy vết thương, tinh thần lại rất tốt, nằm trên giường nhìn nàng, nói: “Hoàng tỷ, Đại Ngụy muốn phái sứ thần đến đàm phán điều kiện.”
Hắn đã không khiến người ta cảm thấy Triệu quốc yếu đuối có thể ức hiếp. Cho dù binh lực không đủ, hắn cũng đã chặn người ta ở ngoài quốc đô, bây giờ bọn họ muốn đến đàm phán điều kiện cũng là có ý tứ kiêng dè.
Nhìn vết thương trên người hắn mà đau lòng, Đào Hoa gật đầu: “Đệ rất giỏi.”
“Hoàng tỷ cảm thấy bọn họ sẽ nói điều kiện gì?” Vui mừng một lúc, Khương Trường Quyết lại nhíu mày: “Đa phần là nhường đất hoặc là bồi thường bạc đây.”
Hắn chống đỡ cũng chỉ là nhất thời, tiếp tục đánh nữa, hai bên đều không có kết cục tốt đẹp. Triệu quốc nhất định sẽ bị đánh bại, mà Đại Ngụy cũng nhất định sẽ suy yếu. Nhưng nếu không đàm phán thành công, người chịu thiệt nhiều hơn cũng chỉ có Triệu quốc, cho nên về mặt điều khoản, nhất định phải khắt khe một chút.
“Có thể đình chiến đã là chuyện tốt.” Đào Hoa mỉm cười: “Tiền tài thì có thể kiếm lại được. Còn đất đai… Bọn họ vừa nuốt địa giới của Ngô quốc, chắc là không muốn mở rộng lãnh thổ nữa. Nhưng nếu bọn họ thật sự có ý định này, chi bằng đệ nhường lại địa giới của Ngô quốc trong hiệp ước cho bọn họ đi.”
“Được.” Trường Quyết gật đầu, nằm trên giường nhắm mắt lại, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Kết quả sứ thần của Đại Ngụy đến, thái độ cực kỳ tốt đẹp thương lượng với sứ thần của Triệu quốc. Đại khái ý tứ là, chỉ cần bọn họ nhường lại vùng đất trong lần liên minh trước cho Đại Ngụy, lại tặng thêm mười vạn lạng bạc, thì có thể đình chiến, Đại Ngụy đảm bảo trong vòng năm năm sẽ không xâm phạm Triệu quốc.
Điều kiện này quá hậu hĩnh, giống như Triệu quốc nhặt được hời vậy. Khương Trường Quyết nghe mà có chút không dám tin, nhìn chằm chằm sứ thần, hỏi: “Không còn yêu cầu gì khác sao?”
“Có.” Sứ thần liếc nhìn Khương Đào Hoa bên cạnh, hạ giọng nói: “Thừa tướng Đại Ngụy có yêu cầu, hai nước đã tu sửa quan hệ tốt đẹp, vậy nên trả vị công chúa hòa thân kia cho ngài ấy, để thể hiện thành ý.”
Đào Hoa sững sờ, trong lòng không hiểu sao lại rung động, hình như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Nhìn chằm chằm sứ thần một lúc sau, liền đứng dậy đi đến cửa cung điện, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài yên tĩnh, cấm vệ mỗi người một việc, văn võ bá quan trong triều vẫn đang chờ ở điện bên. Hình như đúng là cả nước Triệu đều thuộc về Trường Quyết. Thế lực của Lữ thị đã biến mất sạch sẽ, chiến tranh vừa dừng lại, trăm nghề chờ được khôi phục, nhìn có vẻ thịnh thế sắp đến.
Đây là kết quả mà Thẩm Tại Dã muốn sao? Giúp đệ đệ của nàng lên ngôi, dọn dẹp những kẻ còn sót lại trong triều, dùng ngoại lực ép buộc, khiến cả triều đình Triệu quốc đoàn kết chưa từng có, cũng giành được uy tín và danh vọng cho Trường Quyết.
Y vậy mà lại nghĩ như thế… Nàng lại vẫn luôn không phát hiện ra, còn tưởng y thật sự muốn giúp Mục Vô Hạ thống nhất thiên hạ, cướp lấy đất nước của nàng.
“Hoàng tỷ.” Trường Quyết lo lắng đi tới, nhìn nàng: “Nếu hoàng tỷ không muốn quay về, vậy thì đệ…”
“Chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa đi.” Đào Hoa mỉm cười, quay đầu nhìn hắn, nói: “Ta cũng nên đi tìm tỷ phu của đệ rồi.”
Khương Trường Quyết sững sờ, ngây ngốc sờ sờ đầu. Hắn không hiểu giữa hoàng tỷ nhà mình và Thẩm Tại Dã kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lúc trước còn là kẻ thù, lúc sau lại có thể không chút ngại ngần ở bên nhau, lúc sau nữa, nói không chừng lại trở mặt thành thù.
“Hoàng tỷ thật lòng sao?” Hắn có chút không yên tâm: “Nếu chỉ là vì Triệu quốc, thật sự không cần phải như vậy.”
“Không phải.” Đào Hoa nhìn hắn thật kỹ, nói: “Lần này là vì chính ta, người kia miệng thì cứng rắn nhưng lòng lại mềm yếu, hoàng tỷ của đệ nợ ngài ấy rất nhiều thứ, phải đi trả.”
“…” Những lời này Trường Quyết cũng nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của nàng, hắn vẫn ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng đến bên Thẩm Tại Dã trước.
Cổng thành hé mở, Thẩm Tại Dã cưỡi ngựa đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy xe ngựa đi ra, trên mặt cũng không có phản ứng gì, chỉ xuống ngựa, bước lên trước, ôm nàng ra ngoài.
“Gia.” Đào Hoa cười tít mắt khoác lấy cổ y: “Ngài nhớ nhung thiếp thân đến nhường nào chứ? Vậy mà lại dùng cả giang sơn này để đổi lấy?”
Thẩm Tại Dã hừ lạnh một tiếng, trợn mắt: “Trước mặt ba quân, nàng nghiêm túc một chút, bây giờ nàng chỉ là sợi dây hữu hảo giữa hai nước mà thôi.”
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo