Đào Hoa không nói gì, chống cằm nhìn y.
Thẩm Tại Dã nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm điềm tĩnh, trong lòng không khỏi có chút chột dạ: “Có phải nàng cảm thấy ta rất vô tình?”
“Hửm?” Đào Hoa nhướng mày: “Vì sao lại vô tình?”
“Những nữ nhân kia dù sao cũng là tì thiếp trên danh nghĩa của ta, ta lại đối xử với họ như vậy.” Thẩm Tại Dã không nhịn được nghiêng đầu nhìn nàng một cái: “Nàng không cảm thấy ta là kẻ xấu sao?”
Đào Hoa khó hiểu nhìn y: “Gia là người tốt khi nào đâu?”
“Khương Đào Hoa.” Thẩm Tại Dã bất mãn nói: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng.”
“Thiếp thân cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà.” Đào Hoa cười cười: “Bất kể là thủ đoạn hãm hại người khác hay là thái độ đối với người khác, gia đều không tính là người tốt.”
Thẩm Tại Dã mím môi, hừ lạnh: “Ta không phải người tốt, vậy mà nàng còn cam tâm tình nguyện đi theo ta ư?”
“Thiếp thân đi theo gia không vì điều gì khác, là bởi vì dù sao gia vẫn là vì thiếp thân, đặt thiếp thân ở trong lòng.” Đào Hoa cười ngọt ngào: “Ai cũng sẽ có lúc ích kỷ, thiếp thân cũng là người rất ích kỷ, gia đối xử với người khác không tốt thì có liên quan gì đến thiếp thân? Đối xử tốt với thiếp thân là được rồi.”
Thời gian của nàng không còn nhiều, lấy đâu ra lòng từ bi để thương xót cho nữ nhân khác? Huống chi những nữ nhân trong hậu viện tướng phủ kia, với Thẩm Tại Dã cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cũng chưa chắc đã có mấy ai thật lòng với y. Nghĩ như vậy, tiệc tàn cũng là lẽ thường tình, người nên chịu trách nhiệm với họ quả nhiên là Từ Yến Quy.
Điểm này, có phải Thẩm Tại Dã cũng đã tính toán trước rồi không?
Thẩm Tại Dã hít sâu một hơi, bật cười, đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Ta còn tưởng...”
Còn tưởng rằng nàng sẽ oán trách y quá mức máu lạnh, sau đó liên tưởng đến việc sau này liệu y có đối xử với nàng cũng máu lạnh như vậy hay không, cuối cùng sinh ra hiềm khích với y, không ngờ…
“Đừng có tưởng.” Khương Đào Hoa bĩu môi, đưa tay ôm lấy eo y, nói: “Thiếp thân cũng giống như gia, đều không phải là người tốt đẹp gì, cũng không cần thiết phải làm ra vẻ đạo đức giả. Gia muốn thiếp thân sống tốt, vậy thì bản thân ngài cũng phải sống cho tốt đã. Nếu không, bên cạnh thiếp thân lúc nào cũng là một người mặt mày ủ rũ, vậy thì ảnh hưởng đến tâm trạng của thiếp thân lắm đấy.”
Thẩm Tại Dã duỗi tay véo chóp mũi nàng, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Đào Hoa nhắm mắt lại, cảm thấy câu trả lời của y phần lớn là có chút qua loa, nhưng không ngờ, sau khi y đồng ý, xe ngựa bọn họ đang ngồi đột nhiên chuyển hướng, tách khỏi đoàn xe dài dằng dặc.
“Chuyện gì vậy?” Giật mình, Đào Hoa vội vàng vén rèm xe lên nhìn.
Người đánh xe bên ngoài là Trạm Lư và Thanh Đài, phía trước là rừng cây rậm rạp, đoàn xe phía sau vẫn tiếp tục di chuyển như không có chuyện gì xảy ra, giống như đã được sắp xếp từ trước.
Đào Hoa quay đầu lại nhìn Thẩm Tại Dã, hỏi: “Ngài muốn đi đâu vậy?”
“Nàng có thích hoa đào không?” Thẩm Tại Dã không đáp mà hỏi ngược lại.
Đào Hoa ngẩn người, suy nghĩ một chút, gật đầu.
Người phía sau bật cười, ôm nàng vào lòng, giúp nàng giảm bớt sự xóc nảy, sau đó nói: “Ta cũng thích.”
“…”
Khuôn mặt Đào Hoa chợt đỏ ửng, nàng ấp úng hai tiếng, vậy mà cảm thấy tim đập thình thịch. Ngốc quá, rõ ràng y đang nói đến hoa đào nở vào mùa xuân, nàng hồi hộp cái gì chứ!
Rời khỏi đoàn xe, xe ngựa di chuyển chậm hơn rất nhiều. Bốn người bọn họ, gặp nơi nào có phong cảnh đẹp liền dừng lại nghỉ ngơi.
Đào Hoa đứng trên một tảng đá lớn, dựa vào người phía sau, nàng nhìn trang phục thường dân trên người mình, lại nhìn sang áo choàng đen của Thẩm Tại Dã, không nhịn được nói: “Sao lại có cảm giác như chúng ta muốn ẩn cư núi rừng vậy?”
“Nàng không muốn à?” Thẩm Tại Dã nhướng mày.
Đào Hoa lắc đầu: “Cũng không phải là không muốn, thiếp thân không phải là đang lo lắng cho gia sao? Bao nhiêu chuyện lớn như vậy, gia thật sự có thể bỏ mặc không quản ư?”
“Liên quan gì đến ta?” Thẩm Tại Dã cúi đầu, thản nhiên nói: “Bệ hạ đã có thể tự mình xử lý mọi việc, cho dù ta không có ở đó, các vị đại thần trong triều cũng có thể giúp người.”
“Vậy...” Đào Hoa nhìn y một cái, hỏi: “Vậy còn chuyện của Ngô quốc thì sao?”
“…” Thẩm Tại Dã thở dài một tiếng, véo nhẹ mặt nàng: “Bây giờ không có gì phải kiêng kỵ nữa, nàng muốn biết gì thì cứ hỏi, ta sẽ trả lời nàng.”
Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là y vẫn luôn không cho nàng cơ hội hỏi ra miệng. Đào Hoa mỉm cười, đưa tay sờ soạng vào trong vạt áo trước ngực y. Thẩm Tại Dã cứng đờ người, ánh mắt khẽ động: “Nàng đang làm gì vậy?”
Đào Hoa không để ý đến y, tập trung lục lọi, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc khăn tay.
Hoa bách xuân.
“Phong tục của Ngô quốc, nam tử vào mùa xuân đều đeo hoa bách xuân bên mình, cầu bình an cho cả năm.” Đào Hoa liếc nhìn y, nói: “Gia quả nhiên là người nước Ngô.”
“Nàng đã biết từ sớm ư?” Thẩm Tại Dã nhướng mày.
“Manh mối nhiều như vậy, nếu thiếp thân còn không phát hiện ra thì chính là kẻ ngốc.” Đào Hoa quay đầu nhìn phong cảnh núi non hùng vĩ phía trước, thở dài: “Thật là đáng thương cho các vị văn võ bá quan của Đại Ngụy, đến bây giờ vẫn bị ngài và bệ hạ lừa dối.”
“Thiên hạ này, có rất nhiều cách để đoạt lấy.” Thẩm Tại Dã thản nhiên nhìn theo hướng nàng đang nhìn: “Cuộc chiến tranh giành hoàng quyền chưa bao giờ nói đến lẽ phải và chính nghĩa, ai có thể mang đến cho bách tính một thời đại thịnh trị, người đó chính là minh quân, đó là quan điểm của ta.”
“Cho nên, gia không thể nào lưu danh muôn đời.” Khương Đào Hoa nói: “Vậy thiếp thân sẽ cùng ngài mang tiếng xấu muôn đời.”
Thẩm Tại Dã cười khẽ một tiếng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Gió xuân thổi qua, thời tiết hình như đã bắt đầu ấm hơn.
Lúc lên đường trở lại, Đào Hoa suýt chút nữa thì trúng độc, may mà Thanh Đài phát hiện kịp thời, vội vàng cho nàng uống thuốc giải, lại cho uống thêm thuốc an thai.
Đào Hoa nằm trong lòng Thẩm Tại Dã, nhíu mày: “Tháng này sao lại đến sớm như vậy?”
Thanh Đài đỏ hoe đôi mắt, nói: “Là do người vất vả quá.”
Lòng Thẩm Tại Dã thắt lại, nghiến răng ôm chặt nàng, không nói gì. Đào Hoa vươn tay ôm lấy cổ y, cười nhạt: “Còn chưa chết đâu, mấy người đang làm cái gì vậy?”
“Phủi phui cái mồm.” Thanh Đài liên tục lắc đầu: “Chủ tử đừng nói những lời không may như vậy.”
“Được rồi, không nói nữa.” Đào Hoa buông Thẩm Tại Dã ra, hỏi: “Còn bao xa nữa mới đến nơi?”
“Còn ba ngày nữa sẽ đến biên giới Đại Ngụy.” Thanh Đài nói: “Đi thêm hai ngày nữa, người có thể nghỉ ngơi cho khỏe rồi.”
Đào Hoa gật đầu, đang muốn nói tiếp tục lên đường, Thẩm Tại Dã lại nói: “Tìm một căn nhà ở phía trước nghỉ ngơi đi, nàng không chịu nổi đâu.”
“Vâng.” Thanh Đài đáp, cùng Trạm Lư tiếp tục đánh xe đi.
Bởi vì sắc mặt nàng tái nhợt, trong xe im lặng rất lâu không ai nói gì. Khương Đào Hoa không chịu được sự im lặng liền chồm người dậy, véo mặt Thẩm Tại Dã: “Gia, ngài cười một cái đi?”
Thẩm Tại Dã gượng gạo nhếch mép, bắt lấy tay nàng, chậm rãi nắm trong tay mình.
Cảm nhận được tâm trạng y không tốt, Đào Hoa chu môi hôn lên má y một cái, lại hôn lên trán y một cái: “Không phải vừa mới nói là phải sống cho tốt sao? Cuộc sống mà có nếp nhăn giữa lông mày của ngài như vậy, thì làm sao mà sống tốt được?”
Thẩm Tại Dã thở dài một tiếng, mỉm cười, ôm nàng vào lòng: “Nàng ngủ một lát đi, đến nơi ta gọi nàng.”
“Vâng.” Đào Hoa gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lòng y ngủ thiếp đi.
Mười dặm xung quanh đây chỉ có một thị trấn nhỏ, trong thị trấn không có nhà cửa gì, chỉ có một ngôi nhà lớn bên cạnh trông có vẻ rất khá giả. Thanh Đài bước tới gõ cửa, người mở cửa là một phu nhân yếu ớt. Nghe nói có phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi, liền nhanh chóng nhường đường.
Nhưng, lúc Đào Hoa và Thẩm Tại Dã xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt phu nhân kia, đều sững sờ.
“Thái tử phi?”
Lệ thị sững người, đã rất lâu rồi không nghe thấy ai gọi mình như vậy, nhìn thấy khuôn mặt Khương Đào Hoa, cả người bàng hoàng, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
“Có chuyện gì vậy?” Bên trong có người hỏi, thấy không ai trả lời, liền tự mình đi ra xem. Một thân áo bào trắng giản dị, vẻ mặt ôn hoà hơn rất nhiều, chính là thái tử Mục Vô Ngần ngày xưa.
Khương Đào Hoa sợ đến đầu óc quay cuồng, nhìn Thẩm Tại Dã một cái, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ, lại đến đúng nơi này! Có lẽ Thẩm Tại Dã vẫn chưa biết nàng đã cứu thái tử và thái tử phi, bây giờ nếu như tính sổ…
“Đã lâu không gặp.” Thẩm Tại Dã vừa dìu Đào Hoa vừa nhìn người nọ, mỉm cười nói: “Ngài có khỏe không.”
Mục Vô Ngần giật mình, theo bản năng che chở Lệ thị ra sau lưng, Lệ thị sững người, nhìn hắn một cái, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà.
“Sao hai người lại tìm đến đây?” Mục Vô Ngần mím môi hỏi.
Đào Hoa vươn tay che mắt Thẩm Tại Dã, sau đó nói: “Chúng tôi vô tình đi nhầm vào giấc mơ, giờ chúng tôi đi ngay đây!”
Thẩm Tại Dã cười bất đắc dĩ bỏ tay nàng xuống, nói: “Muốn che thì phải che từ sớm, bây giờ ta đã nhìn thấy rồi, còn che giấu gì nữa?”
Mục Vô Ngần nhíu mày, càng thêm khó hiểu. Hai người đứng trước mặt này, một người muốn giết hắn, một người cứu hắn và Lệ thị, bây giờ vậy mà lại cùng xuất hiện trước mặt hắn, là ý gì đây?
“Nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Thẩm Tại Dã nhìn Đào Hoa hỏi.
Đào Hoa cười gượng hai tiếng, nói: “Chính là như gia đã thấy đó, thái tử không chết, chỉ là an phận sống cuộc sống thường dân, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên mà?”
Thẩm Tại Dã hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Mục Vô Ngần, ánh mắt sâu thẳm: “Có thể sống cuộc sống bình thường, quả thực là chuyện tốt.”
Sắc mặt Mục Vô Ngần hơi xanh lại.
Ban đầu, hắn thật sự rất không cam tâm, nhưng đến nơi này, Lệ thị lại khuyên hắn hãy an phận sống qua ngày, những người có thể giúp hắn cũng đều đã đứt liên lạc, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quên đi chuyện cũ, làm một người dân bình thường.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Tại Dã, trong lòng hắn vẫn còn chút oán hận. Tuy nhiên, nhìn xuống bụng Khương Đào Hoa, hắn nhíu mày: “Nàng mang thai rồi sao?”
Rõ ràng như vậy ư? Đào Hoa cúi đầu nhìn xuống người mình, sau đó đáp: “Đúng vậy, đang trên đường trở về, muốn tìm nơi nghỉ ngơi, không ngờ lại đến đây.”
“... Vào trong đi.” Mục Vô Ngần nói: “Đừng đứng ở ngoài nữa.”
Lệ thị dừng lại, cúi đầu đi chuẩn bị trà nước. Đào Hoa kéo kéo tay áo Thẩm Tại Dã, y do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi theo vào trong.
Căn nhà này là do Mục Vô Ngần mua cho Đào Hoa lúc trước, nhìn có vẻ rất lớn, nhưng lại không có một người hầu nào, mọi việc đều do Lệ thị làm. Lệ thị cũng thay đổi rất nhiều, không còn vẻ cay nghiệt như trước, trông rất hiền lành và đảm đang.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo