Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Của Hiệp Khách

Chương 6: Khảo vấn




Chương 6: Khảo vấn

Đường đi đến nhà giam cũng không xa, chỉ mất khoảng vài phút đi bộ.

Trên đường đi, Thích Thành Công chỉ nhìn chằm chằm người thanh niên phía trước, sau đó lão âm thầm đánh giá.

Khuôn mặt tuấn tú, mái tóc cột đuôi ngựa làm tăng độ ngầu, khóe miệng luôn cong lên một cách ưu nhã, dường như có thể thấy đây là một vị mỹ nam.

Ngay cả bộ áo trắng đang khoác trên người cũng được may bằng một loại chất liệu gì đó không có ở Vĩnh Xuân, trắng như tuyết mà lại tỏa ra từng luồng linh lực nhỏ, tựa như có thể chặn được cả đao kiếm.

Sau lưng chỉ mang một chiếc kiếm trúc, nhưng không vì thế mà khí thế sút giảm, thậm chí Thích Thành Công còn cảm nhận được cảm giác nguy cơ tứ phía mỗi khi thằng nhóc này nhìn về phía lão.

Mà một con người như vậy, hiện đang giơ bàn tay lên mò mẫm trên trán, tìm từng hột mụn trứng cá và nặn nó ra. Đúng, là cái kiểu mà “nếu không nặn mụn, mặt sẽ rỗ nên ta phải nặn mụn” cảnh tượng này lộ ra một vài vẻ lố bịch…

“Ái!”

Chợt, anh ta xuýt xoa kêu lên đau đớn khi móng tay đâm vào đầu mụn một cái và khảy ra, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.

Thích Thành Công:...

Búng thứ trên ngón tay mình ra chỗ khác, người thanh niên vuốt lại mái tóc của bản thân, hoàn toàn không có ý cảnh giác hay bất kỳ điều gì khi áp giải một người như lão, thậm chí còn nhàn nhã nói:

“Năm xưa, từng có ngũ đại thiên kiêu tung hoành giang hồ, một trong số đó phải nói đến Thiếu Lâm Côn Pháp Thích Thành Công.

Chỉ là bây giờ trông thấy, thật đáng thất vọng…”

Thích Thành Công nghe vậy, lão chỉ cười lên và sau đó đưa tay vuốt chòm râu của mình:

“Chuyện năm xưa cũng là chuyện năm xưa rồi”

“Chậc, hóa ra mình đồng da sắt cũng sẽ mọc mụn, giờ xem cái mặt rỗ đó…”

Người thanh niên thấy thế mà có vẻ thất vọng lắm, anh ta thở dài lắc đầu và khẽ chép miệng.

Thích Thành Công chợt ngớ người ra.

Thần mẹ nó… tiểu tử này không phải có ý định khinh bỉ và khiêu khích mình, mà là tên này đang chê mình xấu?

Và mả mẹ nó, nhà ngươi có vấn đề gì với mụn nhọt hả? Sao cứ canh cánh trong lòng thế? Coi chừng hình thành tâm ma!

Tuy trong lòng tràn đầy bất mãn, nhưng lão chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó khàn giọng tụng niệm, sau đó cười cười và chuyển chủ đề:

“A di đà phật… Xem ra Cấm Vệ Quân của Hoàng Cung quả danh bất hư truyền, chỉ trong chớp mắt đã đàn áp được quân phiến loạn”



“Chỉ là vài tên Nhị Đẳng Võ Giả cầm đầu, thực sự không có gì gây khó khăn cho chúng ta cả.

Hay là… những tên từ Nhất Đẳng trở lên đã bị kẻ nào đó đánh bại?”

Nhưng đáp lại ông, bạch y thanh niên chỉ lẳng lặng đưa tay nặn từng hột mụn trên trán xuống, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Thích Thành Công nghe thế, chỉ thấy lão khẽ ngừng lại một hồi, sau đó nhíu mày.

“Ý của thí chủ, bần tăng vẫn chưa hiểu”

“A, không hiểu cũng không sao.

Dù sao Cấm Vệ Quân đã báo cáo rằng bắt được hai tên lén lút trong hoàng cung, ta chỉ cần tra khảo một chút là ra thôi mà”

Thanh niên áo trắng cười cười,từ khi nào mà cả hai đã đi đến phong giam, chỉ thấy anh ta đẩy cửa phòng giam.

Mà lúc này, khuôn mặt của lão Thích Thành Công cũng vì thế mà trở nên khó hiểu.

Khoan đã… hai người…

A di đà phật, tại sao trong lòng mình lại có một cảm giác bất an nhỉ?

Vừa mở cửa ra, đã nghe thấy một âm thanh gào lên tức giận, rồi sau đó là hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi đang nắm cổ áo một gã mang bộ áo tứ thân màu đen sẫm một cách mặc lôi thôi, xốc xếch.

“Mả mẹ nhà anh, đã bảo đừng chơi ngu rồi, giờ thì chúng ta vào nhà giam, tiền thì không nhận được cắc nào!”

“Nào, chú bình tĩnh, chỉ là b·ị b·ắt giam, cùng lắm là tù chung thân, chứ làm gì có vụ tử hình cơ chứ? Chúng ta chỉ là tình cờ đi lạc…”

Gã Kiệt Dương cười trừ, sau đó nhìn sang hướng khác, tay vẫn ngoáy ngoáy mũi và bình thản đáp lại.

Thích Thành Công:...

Hai người này sao lại vào tù rồi? Không phải bảo là đi theo hầm thoát hiểm ư?

Bất ngờ thay, Kiệt Dương nhìn thấy Thích Thành Công, chỉ thấy gã ta giơ tay lên, cười và chào hỏi:

“Ô kìa chào, sư huynh cũng vào đây chơi với tiểu đệ à?”

“Chơi con mẹ nó, là b·ị b·ắt vào!”

Trần Nhiên gầm lên mà càng lắc mạnh hơn, sau đó đôi mắt nhìn thoáng qua Thích Thành Công, càng hoảng hơn:

“Thấy lũ binh lính b·ạo h·ành lão ta chưa? Sắp tới là hai anh em mình đấy!”



Thanh niên áo trắng:...

Này này, đừng có mà ngậm máu phun người!

Chỉ thấy anh ta đẩy Thích Thành Công vào bên trong nhà giam, sau đó giơ tay ra hiệu lấy Kiệt Dương đi ra, tươi cười:

“Nào, đến lúc tra khảo rồi đấy”

Kiệt Dương cũng có vẻ bình tĩnh lạ kỳ, sau đó vỗ vai lấy Trần Nhiên, khuôn mặt chợt có vẻ đáng tin cậy lạ thường và nhếch mép:

“Đừng lo, để anh cho chú xem cách xử lý của thằng này ra sao”

Nói xong, gã nghênh ngang đi ra, theo sau bước đi của anh ta mà rời khỏi phòng.

Còn lại hai người, Trần Nhiên nhìn theo Dương Kiệt, lòng thầm hi vọng gã ta thực sự thể hiện 1% sự đáng tin cậy như vẻ bề ngoài mà khó hiểu nhìn sang Thích Thành Công.

“Tại sao ông cũng b·ị b·ắt vào tù, và…”

Nói đến đây, bất chợt cậu run lên, trong đầu tưởng tượng ra vô số viễn cảnh thảm khốc.

“Chẳng lẽ… ông đã b·ị đ·ánh một trận nhừ tử trước khi b·ị b·ắt!?”

“A di đà phật…”

Âm thanh nhu hòa vang lên, bất giác làm cho lòng của cậu yên tĩnh, mọi thứ cũng vì thế mà yên bình hơn nhiều.

Thích Thành Công mỉm cười từ bi, sau đó bình thản nói:

“Chuyện là… Sau khi từ biệt hai thí chủ, bần tăng chợt cảm thấy đói bụng.

Thế là vào nhà bếp, ai ngờ binh lính ập vào, khiến bần tăng không thể không trốn vào trong thùng chứa tương cà”

Trần Nhiên: ‘-’... ?

Hả?

Cậu đơ người, sau đó giơ tay chạm vào một v·ết m·áu dính trên tay Thích Thành Công, đưa lên mũi ngửi.

Thật… mẹ nó là tương cà…



Ba mươi phút sau, Kiệt Dương được thả về phòng giam, lần này đến lượt Thích Thành Công bị tra khảo.

Gã ta có vẻ an tâm lắm, chỉ vắt chân lên tựa vào một góc phòng và nhếch mép lên cười đắc ý, Trần Nhiên nhìn hắn mà thấp thỏm hỏi:

“Này, rốt cuộc anh đã làm gì đấy?”

Chỉ thấy Kiệt Dương cười cười, kéo chiếc nón lá xuống mà đáp:

“Yên tâm, anh lo hết cả rồi”

Vừa dứt lời xong gã liền không thèm nói lời nào nữa, một lúc sau có một tiếng ngáy vang lên bên dưới nón, dường như đã ngủ rồi.

Ba mươi phút sau, Thích Thành Công mình sạch sẽ mang bộ áo hành khất cũ kỹ mà ngồi vào phòng giam, có vẻ yên tâm mỉm cười và tụng kinh, ngồi xếp bằng.

“Họ hỏi gì ông vậy?”

Trần Nhiên lại hỏi, và lại một câu trả lời lập lờ nước đôi không kém được vang lên đáp lại:

“A di đà phật, thí chủ cứ yên tâm, vạn sự tùy duyên cả”

Nói xong, lão cũng không hề có ý định đáp lại.

Trần Nhiên có vẻ khó hiểu, nhưng trong lòng ngay lập tức đã chia ra ý định.



Bản ghi âm #0A1981

Người khảo vấn: Liệt Dương tiên sinh, dám hỏi tại sao anh lại có ý định đột nhập vào nơi này?

Đối tượng A: Tôi tên là Kiệt Dương-

Người khảo vấn: Vâng, mong Liệt Dương Tiên Sinh mau trả lời ạ

Đối tượng A: (mô tả: Đối tượng òa khóc lớn) thưa đồng chí, tôi không biết vì sao mà bị cuốn vào chuyện này, chính lão tăng nhân đó đã mua chuộc chúng tôi, rõ ràng tôi đã khuyên nhủ đàn em rằng đừng dính dáng vào nhưng nó bị tiền làm mờ mắt, ôi chỉ khổ cái thân tôi…

Người khảo vấn:: Vâng, anh nói tiếp…

Đối Tượng A: hai người đó đột nhập vào xe hàng của hoàng cung, tôi vốn đi theo để ngăn cản ai ngờ bị bọn họ kéo vào, ông trời có mắt, mong đồng chí giúp đỡ ạ!



Bản ghi âm #0A1982

Người khảo vấn: Thích Thành Thông tiên sinh, có phải ngài cùng với hai người kia có ý định đột nhập vào hoàng cung?

Đối tượng B: A di đà phật, mong thí chủ làm chủ cho bần tăng, bần tăng vốn dĩ có một món hàng muốn chuyển vào hoàng cung, vốn chỉ định gửi vào qua bộ phận chở hàng, ai ngờ hai người kia thế mà lợi dụng bần tăng để đột nhập vào xe chở hàng! Thực sự quá phận! Nước có quốc pháp, nhà có gia quy, mong thí chủ ra tay trừng phạt thích đáng! (mô tả: Đối tượng phẫn nộ )

Người khảo vấn: Đúng là quá phận!