Chương 5: Quân phản loạn
Ba người ở trong thùng hàng cùng một quả bom, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Đột ngột, Thích Thành Công bắt đầu mở ra từng gói hàng, lão già này là người duy nhất còn tỉnh táo mà nói:
"Tìm! Biết đâu trong nhóm này sẽ có thứ gì mà chúng ta cần?"
"Đúng rồi! Nhanh lên!"
Ngay tức thời, Trần Nhiên và Kiệt Dương đồng thanh đáp lại, thế là cả ba người lập tức lục lọi tấn hàng ở trong kho.
Được một lúc, Kiệt Dương chợt giật mình, sau đó mừng rỡ la lên:
"Đây rồi!"
"Tốt lắm! Là cái gì vậy?"
Trần Nhiên thấy thế mà ngạc nhiên hỏi. Chỉ thấy lão ta sáng mắt lên mà lôi một cuốn sách ra, lật từng trang.
"Kiếm Phá Cửu Thiên bản cải tiến, có thêm các yếu tố cùng tranh minh họa 18+ không che vào-"
Cốp!
"C·hết mẹ anh đi!"
Sau khi táng thẳng thùng hàng vào đầu Kiệt Dương, Trần Nhiên tức tối gầm lên mà tiếp tục mở từng cái ra xem xét.
Lần này, đến lượt Thích Thành Công cười lớn:
"A di đà phật! Bần tăng cuối cùng cũng tìm được!"
Đoạn, lão ta lôi ra vài cuộn băng, Trần Nhiên nghi ngờ căng mắt ra nhìn thì thấy toàn là ba cái tiêu đề như "cuộc tình vụng trộm của nàng thư sinh" "chàng thợ điện may mắn" "sếp và nhân viên tại chỗ làm".
Trần Nhiên:...
Tại sao mấy thứ dâm ô t·ục t·ĩu thế này lại được giao cho các quan trong triều đình!? Cái con mẹ gì đang xảy ra vậy?
Cậu khó chịu nghĩ thầm, bất chợt mở cái thùng hàng mình đang xem ra.
Tíc tắc... tíc tắc...
Chiếc đồng hồ đầy mớ dây dọ xung quanh với kim dây đang đếm ngược đập vào mắt, hình dáng này... dường như cậu dã gặp ở đâu đó rồi thì phải?
"Anh Kiệt..."
Trần Nhiên mấp máy môi, cậu lùi lại và nhìn hàng tá gói hàng cùng kích cỡ ở trước mặt mình.
Kiệt Dương khó hiểu quay đầu, nhưng khi nhìn thấy thứ trên tay của thằng em mình khiến gã cứng người lại.
"Này... đừng nói là..."
"Trong toa xe này, chất đầy bom!"
Tích tắc... tíc tắc... tíc tắc...
Lắng nghe, vô số âm thanh vang lên hỗn loạn.
Trần Nhiên:...
Thích Thành Công:...
Kiệt Dương:...
Vãi lìn, mấy anh khủng bố chơi trội quá đấy chứ? Và ông đánh xe nữa, tại sao ông lại có thể để từng này hàng tuồn vào bên trong được hay thế?
Nhưng không đợi cả ba kịp hiểu, xe ngựa đã ngừng lại, âm thanh trò chuyện của ông Tá với ai đó vang lên:
"Lính ra hết rồi hả bác? Tôi không thấy anh nào ở đây cả"
Bên ngoài xe, chỉ thấy một lão già khác ăn mặc như quan trong triều đình cười và vuốt râu:
"Tất nhiên rồi, tôi đã cho bọn nhãi đó nghỉ đợt này rồi, bom cũng đã bố trí tốt từ hôm qua"
Nghe thấy vậy, trán bác Tá khẽ đổ mồ hôi, chợt thì thầm hỏi:
"Bác, chúng ta đã mưu tính chuyện này năm năm rồi nhỉ?"
"Tất nhiên, kẻ từ ngày ông phụ trách chuyển hàng cống nạp vào cung, tôi nắm giữ chức quan. Cái triều đình mục nát này ắt cần phải đánh đổ"
Giọng ông lão kia dáp lại, đầy vẻ căm phẫn.
"Bác nói chí phải, từ lúc cấu kết với quân phiến loạn, ta đã không còn đường lui"
Ông Tá đáp, sau đó bầu không khí chìm vào yên tĩnh, dường như là bởi bây giờ ai cũng đều có cảm xúc phức tạp ở trong lòng.
Và rồi, chỉ hai cuộc đối thoại ngắn ngủn vang lên:
"Khi nào bắt đầu?"
"Ba mươi phút nữa, nhanh bố trí bom đi, càng gây ra hỗn loạn càng tốt, thế mới tạo tình huống cho thích khách công thành"
"Tốt!"
Vừa nói, ông Tá vừa đi đến, hai người mở cửa kho xe ra.
Lọt vào mắt cả hai là một cây gậy gỗ dần dần to hơn với tốc độ chóng mặt lạ kỳ...
Cốp!
Âm thanh phát ra, và rồi mọi thứ tối sầm.
Dương Kiệt và Thích Thành Công thu gậy lại, sau đó nhảy xuống xe, vô tư đạp chân lên hai ông lão đáng thương đang sưng đầu b·ất t·ỉnh và bước qua.
Còn Trần Nhiên, mặt cậu giờ như quả mướp đắng, trong lòng có vạn con ngựa chạy qua. Vò đầu mà rối tung mù cả lên:
"Mẹ nó, tại sao anh lại nhận việc này hả Dương? Tại sao vậy anh? Giờ mình bị kéo vào những âm mưu chính trị của triều đình và quân phản loạn rồi, con mẹ..."
"Ồn ào quá, chú mày chỉ nghĩ tới những thứ tiêu cực..."
Kiệt Dương nói bằng giọng uể oải và lười biếng như thường lệ, sau đó lão cúi người loay hoay gỡ miếng gạch lót trên sàn nhà ra.
Cách!
Một âm thanh vang lên, thì ra bên dưới là một hầm thoát hiểm đủ cho một người chui lọt. Như biết trước điều này, Kiệt Dương thở ra:
"Chúng ta có thể thoát được rồi"
Trần Nhiên kinh ngạc, nhưng rồi bất giác thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa định bước đi theo Kiệt Dương, bất giác ngừng lại.
Thích Thành Công ôm bọc vải chứa đồ mà mình muốn chuyển, lão bước về phía cửa ra một cách chậm rãi.
Sao không chạy trốn? Chả lẽ cho tới bây giờ mà ông ta vẫn muốn...
"À quên, chắc chỉ có anh và chú thôi"
Dương Kiệt đưa ngón út lên ngoáy mũi mà nói, sau đó nhìn về phía Thích Thành Công.
Trần Nhiên nghi ngờ lên tiếng:
"Ông định ngăn lại phản loạn ư? Không được đâu"
"A... quân phiến loạn có chiếm được thành thì sau đó cũng trở thành con rối của Liên Bang, cũng không ảnh hưởng tới bách tính chúng ta"
Dương Kiệt lầm bầm chen vào, sau đó cũng chui hẳn xuống hầm mà mò mẫm bò ra ngoài luôn.
Phải rồi, Thích Thành Công từng có một mối tình vụng trộm với Thái Hậu hiện tại, nên có khi nào...
Trần Nhiên chợt nghĩ, và rồi cậu không biết nói gì thêm, chỉ gửi lời chúc may mắn cho Thích Thành Công và bước xuống hầm t·ẩu t·hoát.
"Chúc ông may mắn"
---
Ba mươi phút sau, bên trong Hoàng Thành liên tiếp xảy ra từng v·ụ n·ổ lớn.
Các Thích Khách nhanh chóng hành động, nhưng rồi bị dẹp loạn một cách nhanh chóng bởi Cấm Quân.
Cấm Quân, ai cũng được đào tạo một cách khắc nghiệt, kẻ nào cũng có thực lực đạt tới Nhị Đẳng, có khi còn là Nhất Đẳng võ giả, nghe đồn rằng trưởng đội thị vệ này đã đạt đến cảnh giới Tông Sư khi tuổi trẻ.
Tông Sư, chính là lấy một thân mình thay đổi cục diện của c·hiến t·ranh, có thể tay không địch lại ngàn người, nên những lũ thích khách với thực lực yếu kém làm sao có thể chống lại sức mạnh của Cấm Quân cơ chứ?
“Đã bắt được lũ cầm đầu chưa?”
Mà lúc này, một người thanh niên với vóc dáng cực kỳ đẹp trai, mái tóc được cột đuôi ngựa, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén hỏi.
Thân mang một bộ áo dài trắng, sau lưng mang một chiếc kiếm trúc, tựa như Kiếm Tiên chuyển thế xuống nhân gian vậy.
“Đội trưởng, chúng tôi bắt được đa phần chỉ là tam đẳng võ giả với vài ba tên nhị đẳng, cũng không biết vì sao chúng lại nhồi máu lên não mà đi á·m s·át nữa.
Thương vong cũng không lớn, dường như các quả bom là đánh lạc hướng, thưa đội trưởng”
Không chờ anh ta kịp nói gì, một tiếng động vang lên.
Cộp… cộp…
Thình lình, tiếng bước chân vang lên, vô cùng ổn định và hơi thở vững vàng.
Những thành viên Cấm Quân khác biến sắc, họ rút kiếm ra, có kẻ lại lên đạn cho nòng súng mà chỉ về kẻ ở phía trước, hô lớn:
“Là ai?”
“Kẻ nào dám tiến nhập hoàng cung?”
Cộp…
m thanh lại vang lên một lần nữa.
Đó là một gã hành khất, dưới bộ áo rách rưới lộ ra những v·ết m·áu đỏ thẫm đang chảy róc rách xuống sàn nhà, gã thở dốc lên tựa như một con dã thú, đôi mắt đằng sau mái tóc rối, bết những bùn tựa như một con ác quỷ.
Chống cây gậy gỗ đầy những vết xước lên mặt đất, máu dính đầy ở hai đầu của cây gậy khiến cho người ta nhìn vào đã biết kẻ này đã trải qua một trận chiến kịch liệt… hay là một cuộc t·hảm s·át?
Gã ta cất giọng, âm thanh bình thản vang lên:
“Ta, muốn gặp Hoàng Đế”
Binh lính nhìn cảnh này mà tê cả da đầu, chỉ thấy…
Cạch!
Tiếng còng cụp xuống vang lên, gã ta bị người thanh niên áo trắng còng tay lại, sau đó dẫn đi về phía nhà lao, miệng còn tươi cười nói:
“Không có hẹn thì không thể gặp, nhà ngươi đã b·ị b·ắt vì tội đột nhập hoàng cung”
Thích Thành Công: ???
Cấm Vệ Quân nhìn cảnh này mà cũng ngẩn ngơ ra.
Đội trưởng… thực sự có mạch não kín quá thần kỳ?