Chương 7: Khủng bố Quân Cấm Vệ
30 phút trước khi quân phiến loạn vào thành.
Trần Nhiên vì lý do gì đó mà trở lại xe chở hàng trong khu phụ trách kiểm đồ, sau đó cậu lại tiếp tục mở từng thùng hàng ra, xem xét.
Nếu như dựa theo trí nhớ lúc trước của bản thân thì…
“Đây rồi”
Lấy ra vài món đồ, đôi mắt Trần Nhiên thoáng lộ ra vẻ kỳ quái, nhưng rồi cậu trầm giọng lầm bầm.
Một chiếc áo choàng xám cosplay của nhân vật nào đó trong Đại Chiến Người Khổng Lồ, sau lưng còn có biểu tượng hình cánh chim. Một chiếc mặt nạ phòng độc, kèm theo đó là nón lá đặc trưng Vĩnh Xuân.
Cũng không biết có ông thần nào làm quan trong triều đình cuồng anime mà đặt mua mấy thứ này nữa…
Hít một hơi thật sâu, cậu đặt đống đồ này sang một bên vì sẽ cần sử dụng đến chúng mà tiếp tục tìm, tay chợt nhấc lên đống bom lúc trước mà cả ba người tìm được, lại lấy từ trên người ra một cái kìm cùng ba thứ dụng cụ khác đã tìm được trong khu phụ trách kiểm đồ.
Từ bé, ba Trần Nhiên nói rằng đại hiệp chính là những kẻ thường ra tay hành hiệp, phóng khoáng, họ có những quy tắc hành hiệp và chuẩn mực của bản thân.
Không may là, Trần Nhiên bị nhiễm cái tính đó từ cha cậu, nên khi biết được quân phiến loạn đã gài bom và sắp t·ấn c·ông vào thành thì làm sao cậu có thể ngồi yên được?
“Tâm cảnh thế này thì làm sao tu tiên nổi…”
Tu tiên phải vô tình, sát phạt, đặt lợi ích và sức mạnh lên hàng đầu, nhưng dẫu cho biết dù có can thiệp cũng chả được lợi gì cho bản thân, Trần Nhiên vẫn làm.
Khả năng đây là sự khác biệt giữa hiệp khách và tiên nhân.
Cách!
Âm thanh vang lên, khi kim đồng hồ của quả bom chỉ còn cách một giây thì nó bất chợt ngừng lại, Trần Nhiên cũng giật thót lên.
Nhưng nó không nổ, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, giờ thì… làm khoảng bảy, tám quả nhỉ?”
Rồi cậu chợt nhìn thấy một hòm gỗ có vẻ quý, trầm ngâm một lúc, Trần Nhiên bước tới và mở nó ra.
Rất, rất nhiều nguyên liệu vẽ bùa, còn là loại cao đẳng nhất!
Bên trên, không khó để thấy được những cuốn sách ở bên cạnh như “Đại Cương Phù Lục” “Ba trăm cách vẽ”... Dường như là có người nào đó với thân phận quyền quý trong triều đình muốn học vẽ bùa thì phải?
Sẵn tiện có phong thư ở bên trong, Trần Nhiên không hề xấu hổ mà mở nó ra đọc luôn!
[Kính gửi công chúa.
Theo yêu cầu của ngài, ta đã gửi một số loại pháp môn vẽ bùa từ Tu Chân Giới về, kèm theo đó là số ít nguyên liệu để phục vụ theo yêu cầu của ngài.
Không thể trực tiếp dạy dỗ cho ngài, là lỗi của thần.
Kính mong ngài giữ gìn sức khỏe, Long Thể ngày càng lớn mạnh, xây dựng quốc gia cường thịnh!
Ký tên: Mạc Tứ]
Đã công chúa mà còn giữ gìn Long Thể ư?
Ý nghĩ thoáng hiện qua trong đầu Trần Nhiên, nhưng rồi cậu lắc đầu, cũng đứng dậy và rời khỏi nơi này ngay lập tức, vì thời gian cấp bách!
—
Tại khu vực tập trung của Cấm Vệ Quân.
Có thể thấy trên sân đá, nhiều người mình trần đang đứng thế trung bình tấn, để lộ ra phần cơ bụng săn chắc cùng với làn da bóng nhẫy, khuôn mặt vẫn có vẻ cứng tựa như đá.
Hai tay giơ lên phía trước, tay mỗi người đều mang theo một cục tạ đen trông có vẻ nặng nề.
Hiển nhiên, đây là những nhân tài vừa được chọn vào phục vụ cho Cấm Vệ Quân, tất cả đều đang ở Tam Đẳng Võ Giả.
Tam Đẳng võ giả thuộc cấm vệ quân, một người có thể áp đảo hai, ba tên võ giả thuộc cấp Tam Đẳng thông thường.
Cấm Vệ Quân luyện tập chú trọng ở việc bồi lấy gốc và đào tạo quân tinh nhuệ, đồng thời sử dụng thành thạo các loại khí giới hiện đại, có thể nói là mỗi một người đang luyện tập ở đây đặt ở nơi nào cũng là thiên tài một phía.
Ở xa xa, đội trưởng cấm vệ quân lại đang…Nằm dài bên trên chiếc ghế võng, đắp mặt nạ chăm sóc da và nhàn nhã phơi nắng, bộ dáng như một con cá ướp muối.
Toàn thể cấm vệ quân:...
Nhiều người thấy, nhưng cũng làm ngơ đi, ai bảo người này là cấp trên của bọn họ, có nhắc cũng chẳng mấy tác dụng gì.
Nhưng chợt, tiếng đẩy cửa vang lên, cánh cửa dẫn vào khu vực bị một kẻ nào đó đẩy ra.
Thân hình cao gầy, mang chiếc áo choàng xám bao phủ xung quanh người, mặt mang một cái mặt nạ phòng độc, đầu đội nón lá, toàn thân kẻ này toát ra một vẻ bí ẩn đến khó lường.
Nhưng có một số người chợt nghệt mặt ra, sau đó sửng sốt kêu lên:
“Này, mẹ nó không phải là áo choàng của trinh sát đoàn trong phim Assault On Titan sao?”
Mà đội trưởng quân Cấm Vệ chỉ ngồi dậy và thở dài lắc đầu, tay gỡ mặt nạ xuống mà nhìn về phía kẻ nào vừa đi tới đây.
Dám xông thẳng vào doanh trại của quân Cấm Vệ, hoặc là tên này có thực lực, hoặc là lá gan của tên này đủ lớn.
Nhưng cho dù là bất kỳ lý do gì đi nữa, dám làm phiền khoảng thời gian dưỡng da mặt của anh ta thì kẻ này chính thức chọc giận vị đội trưởng quân Cấm Vệ.
Tuy thế, nhưng anh vẫn mỉm cười và sau đó chợt tiện tay túm một mảnh dưa leo, búng nhẹ.
Ầm!
Âm thanh không khí nổ mạnh vang lên, miếng dưa leo tức tốc bắn ra tựa như một viên đạn pháo bắn về phía kẻ đó.
Không hề nao núng, hắn chỉ đứng yên một chỗ mặc cho miếng dưa leo xé gió sượt qua khuôn mặt khiến chiếc nón khẽ rung lên. Rồi mảnh dưa leo bé con găm sâu vào bức tường đá, tựa như một viên đạn thực thụ.
Tuy nhiên, điều khiến những người khác đang có mặt ở đây phải thán phục là kẻ phải đối diện đòn t·ấn c·ông như chớp đó lại vô cùng bình tĩnh, vẫn không có bất kỳ cử động nào cả, dường như hắn biết được miếng dưa leo đó không nhắm vào bản thân!
Và kẻ này, tất nhiên là Trần Nhiên! Và lý do vì sao cậu vẫn trấn định ư?
Con mẹ nó, bay với vận tốc âm thanh như thế thì ai né được cơ chứ!?
Bình tĩnh… bình tĩnh…
Cậu nghĩ thầm mà trán lấm tấm mồ hôi, khẽ tự nhủ mà trấn an bản thân, trong khi giơ tay lên, lòng bàn tay có giữ một tờ giấy, khàn giọng nói:
“Trong vòng hai mươi phút nữa, quân phiến loạn sẽ t·ấn c·ông vào Hoàng Cung theo bản đồ này, trên đây đã được đánh dấu rõ những vị trí chúng đặt bom và các hướng đột kích”
Nghe thấy vậy mà cả khu Cấm Vệ Quân chợt im phăng phắc, nhưng trên khuôn mặt của những người xung quanh đã lộ ra vẻ hoang mang, không hổ là quân tinh nhuệ, cho dù có hoảng hốt vẫn không hề có ý định phá luật của cấp trên.
Người thanh niên áo trắng đưa tay ra mở tấm giấy đó xem một hồi, sau đó khuôn mặt lộ vẻ suy ngẫm, có vẻ hứng thú ngẩng đầu nhìn Trần Nhiên:
“Nếu đó là thật… ngươi lấy thứ gì để thuyết phục ta?
Bằng không thì chỉ riêng tội l·ừa đ·ảo chính quyền cũng đủ để ngồi tù mọt gông đấy”
Tuy nhiên, Trần Nhiên chỉ dang rộng áo choàng ra, và ngay sau đó người thanh niên áo trắng hơi ngừng lại.
Mà xung quanh khu vực Cấm Vệ Quân, lại có người không nhịn được mà la lớn lên:
“Mẹ nó! Tên này mang bom!?”
Những người khác cũng hoang mang không kém.
Vãi đạn, mang theo hàng tá bom trên người đi vào thành và cảnh cáo rằng sẽ có quân phiến loạn đánh vào hoàng cung?
Người anh em, đầu óc của anh bạn hẳn phải có một cái hố to lắm, đúng không?
Vẫn giọng không thay đổi, Trần Nhiên nói:
“Thế nào? Ta cam đoan chỉ cần các người có nhúc nhích, hàng tá bom sẽ nổ.
Đại nhân không sao, nhưng các người khác ở quanh đại nhân, dám chắc ai ai đều là cao thủ Tông Sư, có thể thân thể kháng lại bom mìn cơ chứ?”
Quả thật, đừng nói là võ giả Tam Đẳng, cho dù là Nhị Đẳng đối diện một quả bom nếu bất cẩn đều có khả năng m·ất m·ạng, nói gì đến số lượng lớn như thế này.
Một người còn có ý đồ tiếp cận Trần Nhiên chợt ngừng lại mà hừ lên, trong khi bạch y thanh niên chỉ xoa cằm, sau đó… anh ta phì cười.
“Phụt! Thú vị! Thú vị!
Thôi, ngươi cứ đi đi, ta sẽ không cản nữa”
Trần Nhiên nghe thế mà cũng không hề dây dưa nữa, cậu quay lưng và dứt khoát bước chân đi.
Nhưng bất ngờ, áo choàng tuột xuống, rồi âm thanh “lách cách” vang lên, từng quả mìn lăn lông lốc trên mặt đất.
Từ khi nào, Bạch Y thanh niên thu lại thanh kiếm, nhàn nhã nằm xuống ghế võng mà đón lấy ánh mặt trời, tay đắp mặt nạ.
“Nhưng bọn họ thì có vẻ không đấy”
Chỉ thấy hàng loạt Cấm Vệ Quân đưa ánh mắt bất thiện nhìn về phía Trần Nhiên khiến cậu khựng lại một lúc.
Ôi vãi lìn anh trai, anh chơi dơ vậy hả?
Còn có, mẹ nó Tông Sư xuất thủ mạnh đến vậy ư? Tới mức mình không nhận thức được cái gì nữa!
Trước khi kịp nghĩ gì thêm, Trần Nhiên đã theo phản xạ co giò lên chạy nhanh như chớp, hận không thể lấy hết sức bình sinh ra:
“Mẹ nó! Tha mạng!!!”
Cấm Vệ Quân:...
Hảo thân pháp! Nhưng bọn ta đã làm gì đâu?
Không đợi họ làm gì, Bạch Y thanh niên ngửa mặt phơi nắng, sau đó chép miệng ra lệnh:
“Đưa quân đi đến các địa điểm trên này, điều động cả Mã Quân Sư trợ giúp nữa, ngoài ra còn để bốn quân Cấm Vệ đuổi bắt lấy tên kia.”
“Hả? Tại sao ngài không ra tay bắt lấy hắn ta ngay tại chỗ đi?”
Người lính ngạc nhiên mà hỏi, chỉ thấy anh ta chỉ lên bầu trời.
“Thời điểm này là thích hợp nhất để phơi nắng, hiểu không?”