Chương 4: Làm sao để đột nhập Hoàng Thành
Thành Hà Việt có ba vòng (tam trùng thành quách). Ở trong cùng chính là Cấm Thành, là nơi chỉ dành cho đương nhiệm hoàng đế, hoàng hậu cùng số ít cung tần mỹ nữ trú ngụ. Tuy nhiên, cho đến bây giờ vị vua này vẫn chưa có một vị phi tần, hay hoàng hậu nào cả.
“Lão đó bị gay à?”
“Suỵt! Người ta nghe là đầu chúng ta bay khỏi cổ đấy!”
Hoàng Thành là vòng thành thứ hai ở giữa Cấm Thành với thành ngoài. Trong Hoàng Thành là khu triều chính, nơi ở và làm việc của các quan trong triều, giữa Hoàng Thành với Kinh Đô hiện tại vẫn có rất nhiều cửa nối tiếp, hiện có khoảng bốn lối đi vào với Đông Thành, Tây Thành, Bắc Thành, Nam Thành.
Nhưng thường dân như Dương Kiệt và Trần Nhiên thì làm sao có thể vào nơi này được chứ? Không quan hệ thân thích nên cũng chẳng nhờ vả được ai.
Trần Nhiên lướt qua một lần sơ đồ của thành xong, cậu thở dài và đưa tay vuốt trán, liếc nhìn sang Dương Kiệt và Thích Thành Công, hỏi.
“Anh có mưu kế gì không?”
Lão ta đưa tay ngoáy ngoáy mũi, đôi mắt vốn lười biếng chợt sáng lên, sau đó gật đầu:
“Có!”
…
Ngày nọ, đương nhiệm hoàng đế ngự giá ra khỏi Thành Hà Việt. Vua cho xa giá đến Hồ Đông ngắm cảnh, đi đến đâu quân lính cũng thét đuổi tất cả mọi người, không cho ai đến gần.
Dương Kiệt, một thiếu niên có tư chất hơn người, thông minh sáng sủa vì muốn được tận mắt nhìn lấy mặt của nhà vua liền nảy ra một ý là nhảy xuống hồ tắm, quân lính thấy vậy bèn thét lớn và bắt trói lấy cậu, nhưng làm sao một kẻ kiêu hùng như vậy sẽ chịu chứ? Chỉ thấy cậu la hét, vùng vẫy, gây nên cảnh náo động ở hồ.
Dương Kiệt bị dẫn tới trước mặt hoàng đế, cậu tự xưng mình là học trò ở quê ra chơi, vua thấy thế liền ra lệnh cho cậu phải đối được một vế đối thì mới tha. Nhìn thấy trên mặt nước lúc đó có đàn cá đang đuổi nhau, ông tức cảnh sinh tình bèn nói:
“Nước trong reo rẻo cá đớp cá”
Chẳng cần nghĩ ngợi gì, Dương Kiệt nhanh chóng đối lại lấy câu thơ của hoàng đế:
“Con lươn trong quần đớp con lươn”
Vua thấy vế đối vừa cứng cỏi vừa thể hiện nhanh trí, thông minh bèn phong thưởng cho Dương Kiệt, cậu bé cũng vì thế mà đưa món quà của Thích Thành Công cho ông.
…
“Cái câu chuyện lố bịch gì vậy!?!”
Ngay lập tức, còn không để gã Dương Kiệt kịp nói xong, Trần Nhiên cắt lời mà đưa đôi mắt lố bịch nhìn gã:
“Vừa sao chép tình tiết, vừa biến tấu chi tiết, lại còn q·uấy r·ối t·ình d·ục nơi công cộng trước mặt Hoàng Đế, lúc đó thì cái đầu của anh cũng chẳng còn nổi đâu!”
“Vậy chú có kế gì không?”
Cảm thấy kế hoạch tài tình của bản thân bị vũ nhục trầm trọng, Dương Kiệt trầm mặt xuống mà hỏi lại Trần Nhiên.
Chỉ thấy cậu xoa xoa cằm, sau đó nhìn lên trên bầu trời.
“Anh và em đều biết võ, sao không leo lên trên đó?”
Bất chợt, một con quạ bay ngang qua Cấm Thành.
Đoàng!
Tiếng súng đanh thép vang lên, một người lính Các Lộ đã b·ắn c·hết con quạ đó từ xa, xác c·hết của con quạ rơi xuống trước mặt cả hai người.
Trần Nhiên:...
Vãi cả loèn, các người trang bị cả súng tỉa cho quân lính à?
Dương Kiệt thấy thế thì hả hê lắm, gã vừa ngoáy mũi vừa lên tiếng khinh bỉ:
“Đi xong thì cả hai b·ị b·ắn thành rỗ hết đấy, biết không?”
Mà Thích Thành Công vốn im lặng không hề nói một lời nào, chợt lão ta đứng phắt dậy.
…
Kể từ ngày đó, cả ba người Thích Thành Công, Dương Kiệt, Trần Nhiên tâm đầu ý hợp, vừa gặp không lâu đã làm lễ kết nghĩa huynh đệ tại vườn đào ở sau quán rượu của Dương Gia.
Cũng kể từ đó, ba người huynh đệ khác họ ấy đồng tâm hiệp lực, lập nên một quốc, trở thành một trong ba tạo thành "thế chân vạc" đối với Hoàng Đế và Liên Bang.
Trong giai đoạn đó, giai đoạn Thích Thành Công “đào thoát” về đầu quân cho Hoàng Đế đã được hắn ta hậu đãi vô cùng tốt, và rồi hai người đã “giao hợp luận anh hùng”
Hoàng Đế vừa đè một vị mỹ nữ ra, vừa lên tiếng chép miệng cảm thán:
“Anh hùng trong thiên hạ ngày nay chỉ có ta và Thành Công, những kẻ như Liên Bang không xứng đáng được nhắc tới”
Một câu tán dương của Hoàng Đế đã khiến Thích Thành Công kinh sợ tới mức… đánh rơi cả vị mỹ nữ đang ôm trên tay xuống sàn nhà.
Lão nhanh chóng chắp tay và cúi người:
“Khởi bẩm hoàng đế, ta không có tài cán gì cả, sở dĩ bắt đầu khởi nghĩa chỉ vì muốn gặp ngài”
Hoàng đế thấy thế thì ngạc nhiên lắm, nhưng không đợi ông nói tiếp, Thích Thành Công đã rút món quà ra và dâng lên:
“Cái này, là món quà của tôi cho ngài”
…
Bụp! Bụp! Bụp!
Thích Thành Công vừa kể xong, Trần Nhiên và Dương Kiệt đã lao vào đánh lấy lão ta:
“Mẹ! Ông chơi đồ nhiều quá sinh hoang tưởng à? Lại một đứa nữa thích sao chép tác phẩm người khác, còn biến thái hóa nó lên!”
“Làm gì thì kệ mẹ ông, đừng lôi kéo bọn tôi vào phản loạn và chống lại quân triều đình chứ!”
“Nhưng nếu cao kiến của bần tăng không được thì chúng ta tính giải quyết như thế nào?”. Mãi đến hồi lâu sau, Thích Thành Công mới đưa tay lên xoa xoa chiếc đầu u một cục của mình, hỏi lấy hai người.
Phải rồi, cả ba người đã ở bên ngoài tường Hoàng Thành cả buổi chiều, trong khi trời đã dần dần đổ tối nhưng vẫn chẳng làm được cái gì cả.
Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc…
Tiếng bánh xe vang lên thu hút sự chú ý của cả ba người, một cỗ xe ngựa đang chạy từ từ mà tiến về phía Hoàng Thành, dường như…
“Mỗi tháng đều có xe chở cống phẩm tới cho một vài vị quan trong triều đình, chắc cái xe đó cũng thế”
Trần Nhiên khẽ thở dài và lẩm bẩm giải thích, nhưng chợt mắt của Dương Kiệt và Thích Thành Công ngay lập tức sáng lên.
Cậu thấy thế, sau đó ngớ ra nhìn cả hai.
“Khoan, đừng nói là-”
—
Ông Tá vẫn như mọi hôm, làm công việc vận chuyển hàng hóa từ khắp nơi vào trong triều đình.
Tháng này lượng hàng hóa của các vị quan lại đặt tăng lớn, vì thế trong xe cũng chất nhiều hàng hơn mọi khi.
Cộc… cộc…
m thanh ném đá bất chợt vang lên khiến ông Tá giật mình, sau đó nhìn lấy xung quanh nhưng chẳng nhận ra điều gì cả.
“Kỳ quái? Mình gặp ma à?”
Ông thắc mắc mà thở dài, tiếp tục giục ngựa để đi vào bên trong Hoàng Thành.
Nhưng ở trong xe, từ khi nào đã chen thêm ba thằng đàn ông ở trong đó.
“Thân pháp của thí chủ quả không hề tầm thường!”
Trong xe, Thích Thành Công thì thầm, lão ta vuốt chòm râu rậm của mình mà hừ lên khen ngợi.
Dương Kiệt kiêu ngạo ưỡn ngực ra, gã cũng đắc ý đáp:
“Dăm ba mấy cái thân pháp, chỉ cần tên đánh xe kia mất chú thì thì việc này dễ như- Ọe!”
Còn chưa dứt lời, gã đã ôm bụng mà tóm đại một thùng đồ, mở nó ra mà nôn hết cả vào bên trong đó.
Trần Nhiên:...
“Làm cái mẹ gì thế hả? Anh đang phá hàng của người ta đấy!”
Cậu vội vã quát lên mà giật lấy thùng đồ đó ra khỏi cái mồm độc hại của thằng cha kia ngay lập tức.
Tíc tắc…
Dương Kiệt có vẻ cũng đã tống hết những gì trong bụng ra, gã thở phào và nhún vai, đáp lại:
“Có gì đâu? Ba cái thùng hàng mất một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì”
Tíc tắc…
Nhưng chợt, Thích Thành Công nhíu mày lại và nghi ngờ nhìn về phía Trần Nhiên.
“Nhị vị thí chủ có nghe thấy tiếng gì không?”
Tíc tắc…
Đến lúc này, Trần Nhiên và Dương Kiệt cũng ngừng lại, sau đó cả hai cẩn thận lắng tai nghe.
Tíc tắc…
Âm thanh tựa như tiếng đồng hồ đếm ngược, mà sau đó còn phát ra từ hòm đồ trên tay của Trần Nhiên.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi âm thanh đó phát ra liên hồi.
“N-này, đừng nói là…”
Trần Nhiên cứng người lại, cậu lắp bắp mà nói, mặt tái nhợt hẳn lên.
Dương Kiệt ngó đầu nhìn vào bên trong cái hộp, tuy đã bị chất đầy bởi bãi nôn, nhưng gã nhìn thấy một thứ hình vuông với hàng tá mớ dây dọ, bên ngoài là chiếc đồng hồ với kim dây từ từ đếm ngược, chép miệng:
“Chà, xem ra bây giờ mấy ông quan thích kiểu đồng hồ nhiều dây độc đáo này nhỉ?”
“Mẹ nhà anh, nó là quả bom! Cái thứ này là quả bom, hiểu không!?”
Cốp!
Trần Nhiên gầm lên, cậu giơ cái hộp đập hẳn vào đầu của Dương Kiệt và la lớn.
Dương Kiệt suy tư, Dương Kiệt bừng tỉnh, Dương Kiệt mặt không còn một giọt máu.
Gã quay lưng lại mà tức tốc lao về phía cửa xe ngựa, ý định lao ra:
“Chạy! Nó nổ thì banh xác cả lũ-”
Đoàng!
Tiếng súng đanh thép vang lên, kèm theo đó là tiếng thân thể người ngã xuống.
“Bác Tá, dạo này sát thủ vào á·m s·át cung vua nhiều hơn mọi hôm, nhớ cẩn thận đấy”
Người Lính Các Lộ cười tươi, anh ta thu hồi nòng súng rồi thân mật nhắc nhở.
Bác Tá cũng gật đầu, sau đó vui vẻ đáp lại trong khi vẫn giục xe ngựa:
“Tao biết rồi, làm cái công việc chuyển đồ này cũng có phải là mới một, hai ngày đâu? Mấy anh lính tụi bây săn g·iết địch còn tinh hơn cả chó”
“Bác đi nhanh đi, nghe nói ông Tân phụ trách khâu kiểm đồ gắt lắm hả? Bữa trước có kẻ gửi cái con dao đã nhặng hết cả lên, còn đòi bắt người về cung…”
Trong khi hai người cười nói thân mật, bên trong Dương Kiệt và Trần Nhiên rúm ró lại, trong lòng cực kỳ bấn loạn.
Thần mẹ nó, mấy người nói như thể “Hôm nay chim bay rợp trời” vậy à?
Giờ ra xác định ăn kẹo đồng vào đầu, mà nếu b·ị b·ắt thì…
Ba người, một quả bom trong xe hàng, thế này đã đủ để bị tru di cửu tộc con mẹ nó rồi.