Chương 3: Gã ăn mày
Đầm sen nở rộ, nước trong veo, không khó để phát hiện những đầu cá lộng lẫy đang bơi qua lại dưới hồ.
Xung quanh cây cỏ tốt tươi, được chăm sóc và tỉa tót kỹ lưỡng, hương vị của lá, của hương những loài dược thảo thoang thoảng khắp nơi đây.
Những điều này đã được chuẩn bị theo mong muốn của nàng, mong muốn được ra khỏi Hoàng Cung và ngắm nhìn cảnh ao, đầm.
Lúc này, một vị mỹ nhân ngồi trên ghế đá được đúc vô cùng tinh xảo, dung nhan của nàng thực tuyệt mỹ, mái tóc đen mượt dài được chăm chút, chỉ là đôi mắt dường như buồn bã điều gì đó.
Phốc!
Chợt, nước bắn lên, dính hẳn cả gấu váy khiến nàng giật mình mà ngẩng đầu dậy, âm thanh thánh thót vang lên:
"Là ai!?"
Không có ai cả, chỉ có thân cây cổ thụ khẽ lay động.
Tõm!
Lại lần nữa, một hòn đá lia xuống mặt hồ khiến nước lay động, kèm theo tiếng cười khúc khích.
"Cô nương, ta tới rồi"
Trên nhánh cây cổ thụ, một thanh niên nhe răng cười, cái đầu trọc lốc, thân mang bộ cà sa một cách xuề xoà cẩu thả, lưng đeo chiếc gậy gỗ dài.
Nàng cười, vị mỹ nhân này chỉ nở một nụ cười mà tựa như hoa thường nguyệt thẹn.
"Chờ ngươi đã lâu"
...
---
Đã một tuần kể từ khi Trần Nhiên đến Kinh Đô, giờ đây cậu cũng đã có công ăn việc làm với phần lương khá ổn định.
Làm nhân viên phục vụ cho một quán rượu, công việc hàng ngày của Trần Nhiên là nấu ăn, ngâm rượu, lau dọn bàn ghế, tính toán tiền thu nhập vào và đưa cho Dương Kiệt, cũng không tính là vất vả-.
“Cái quái gì vậy??? Tại sao một mình tôi phải làm hàng tá việc vậy chứ?”
Ầm!
Trần Nhiên đập hai tay vào cái bàn đang lau dở mà hô lớn, cậu nghiến răng cầm khăn và… tiếp tục lau bàn.
Biết sao được, cái bàn này giá những hai quan tiền, bằng một phần tháng lương của hắn rồi đấy.
Còn Dương Kiệt? Từ sau sự kiện Trâu “điên” hôm đó, gã ta phải nằm bệnh viện đến tận những ba hôm liền vì mắc phải chứng bệnh gì đấy, giờ đã sinh long hoạt hổ, vắt chân lên ngồi ở quầy thanh toán, tay cầm một cuốn tiểu thuyết vừa mới ra mà say sưa đọc.
Kể từ ngày bị Liên Bang xâm chiếm, nền văn hóa của Vĩnh Xuân đã được cải thiện đáng kể, các thiết bị hiện đại được ứng dụng rộng rãi, kéo theo đó là sự xuất bản hàng loạt các bộ truyện tranh, dĩ nhiên là cộng đồng dân chúng cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận lấy nó. Dương Kiệt dường như cũng đu theo mà đọc một quyển sách gọi tên Chiến Phá Thương Khung, hình như lão này chỉ thích đọc thể loại hậu cung (harem).
Dương Kiệt lật sang một trang khác, mắt dán c·hết vào cuốn sách và chép miệng:
“Biết sao được? Anh vừa mở cái quán này thì cũng chỉ có mỗi chú phục vụ thôi…
Chi bằng kiếm thêm thành viên đi, than thở làm gì”
“Thực ra anh chỉ cần tham gia vào làm thì không ai than thở, cả ngày chỉ dán mắt vào mấy bộ truyện…”
Trần Nhiên thở dài lắc đầu mà không nói gì nữa, lời này hắn nói qua vô số lần, nhưng đầu lão đó cứng thật, mãi không chịu thay đổi.
Cộc… cộc… cộc
Bất chợt, đi vào bên trong quán rượu là một người hành khất, mang trên mình bộ áo dài rách nát, mái tóc rối bù và bết, quặn lại hẳn đi, hắn ta mang trên mình cây gậy gỗ và cứ gõ từng nhịp theo mỗi lần bước đi về phía trước, nhưng đáng chú ý hơn, đó là đôi mắt của hắn.
Một đôi mắt thanh tịnh, dường như khiến bất kỳ ai đều cảm thấy an tâm khi nhìn vào nó.
Hắn ngồi xuống một bên bàn gỗ, cất thanh giọng khàn khàn, có hơi khó nghe:
“Chủ quán, cho một suất rượu và thịt”
Trần Nhiên nhìn cảnh này mà trong lòng hơi rung động, hắn gật đầu mà bước đi vào bên trong bếp, trong lúc nấu ăn mà dường như suy ngẫm điều gì đó.
Bộ pháp bình ổn, hơi thở đều, chân tay rắn chắc… Chẳng lẽ kẻ này chính là người của Cái Bang?
Người của Cái Bang đều mang bộ dáng như gã ăn mày, luôn mang theo một gây gậy gỗ trên tay, nổi danh với chiêu thức “Đả Cẩu Bổng Pháp” (Đánh chó bằng gậy) xuất thần nhập hóa, biến ảo khó lường. Đã từng một thời du tẩu giang hồ, kinh bang tế thế khắp tứ phương.
Mang một dĩa thịt dê quay ra cho hắn, chỉ thấy gã hành khất đặt ra vài ba đồng tiền, sau đó nâng vò rượu lên và uống một ngụm lớn, sau đó cặm cụi ngấu nghiến từng dĩa thịt:
“Rượu ngon!”
Hắn cất tiếng khen, còn Trần Nhiên thì quay sang Dương Kiệt, thì thầm hỏi lấy tên đó:
“Anh, hình như lão đó là người của Cái Bang…”
“Mọe, ăn mặc thế chắc chắn là Cái Bang rồi chứ gì nữa? Thế mà cũng hỏi!”
Gã ta có vẻ phiền phức mà phẩy phẩy tay tỏ ý đuổi Trần Nhiên đi sau khi đã nhận tiền, tiếp tục say mê đọc Chiến Phá Thương Khung.
Nhưng không, chỉ thấy tên hành khất kia như nghe được hai người nói gì, chỉ ngẩng đầu mà cười một tiếng bình thản:
“Hai vị thí chủ quả nhiên không hề tầm thường, có thể nhìn thấu được bần tăng là người học võ”
Trần Nhiên: !!!
Dương Kiệt: !!!
Thần mẹ nó, đây không phải là Cái Bang, lão là tăng nhân của Thiếu Lâm?
Bần tăng? Bần tăng ở đâu? Cái mặt lấm lem rối tung bù, quả tóc ổ quạ và thân hình bẩn thỉu như thế thì liên quan gì tới hai từ “bần tăng” cơ chứ?
Dường như biết hai người không tin, gã ăn mày bình tĩnh đưa tay áo chùi miệng, hất tay lên, nói:
“Bần tăng có pháp danh là Mật Khế Thành Công, hiệu Thích Thành Công, đã từng là trưởng lão của Thiếu Lâm”
Nghe thấy thế, Dương Kiệt chợt cứng người, sau đó gã quẳng cả cuốn sách ra bàn mà lao tới, quỳ mọp dưới chân của gã ăn mày:
“Cao tăng! Là cao tăng! Tiểu nhân đã luôn muốn có cơ hội được diện kiến ngài!”
Trần Nhiên nhìn cảnh này mà đầu cậu rối như tơ lò vò, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Thích Thành Công mỉm cười ôn hòa, sau đó nâng bầu rượu lên và uống một ngụm lớn:
“Người trẻ tuổi, ta không phải cao tăng nào cả, chỉ là một gã ăn mày”
Dương Kiệt không chậm trễ mà lắc đầu, tên đó đáp lại ngay lập tức:
“Không dám! Ai không biết truyền thuyết của bậc cao tăng Thích Thành Công trong cuộc chiến chống lại triều đình và Liên Bang vào những năm xưa cơ chứ?”
Nghe thấy thế, Trần Nhiên cũng không nhịn được, cậu giật mình và trừng mắt chữ O lên nhìn lấy gã hành khất.
“Cái gì? Lão ăn mày này năm xưa có tham gia khởi nghĩa chống lại triều đình ư?”
Không ngờ, không ngờ bản thân lại có ngày được diện kiến một bậc anh hùng đã có công đóng góp trong những cuộc khởi nghĩa ngày xưa.
Bảo sao bộ pháp, hơi thở và đôi mắt của lão ăn mày này lại có vẻ cao cường, mạnh mẽ đến như vậy.
Nhưng không chờ cậu ta kịp não bổ ra N từ để khen ngợi Thích Thành Công, Dương Kiệt đã lắc đầu, sau đó lão ta khinh thường bĩu môi, nói:
“Chú mày nói gì vậy?
Trong khi triều đình và quân khởi nghĩa đánh nhau, vị cao tăng này đã ngủ với hoàng hậu, mãi đến khi người ta phát giác ra thì cũng đã vài tháng trời”
Trần Nhiên:...
Thích Thành Công thở dài, đưa tay lên vuốt bộ râu xồm xoàm mà từ bi cất tiếng:
“A di đà phật… bần tăng chỉ là muốn độ hóa nàng ta, ai ngờ lại bị phát giác… Cũng may bần tăng đã nhanh chân trốn chạy, chỉ là Thiếu Lâm cũng không chấp nhận kẻ này nữa, hài…”
“Ngài quả là cao tăng!”
Dương Kiệt khâm phục chắp tay lại, rưng rưng như thể thấy được thần tượng của ổng mà cúi người. Thích Thành Công chỉ cười lên đắc ý mà đỡ người trước mắt dậy, khẽ hừ hừ giọng:
“Không dám không dám”
Trần Nhiên:...
Đuỵt mọe, cuối cùng cũng chỉ là lão này cắm cho vị vua tiền nhiệm vài cái sừng trong khi cuộc c·hiến t·ranh xảy ra chứ gì? Có cái lìn gì mà phải khâm phục như thế chứ?
Ấy thế mà tên biến thái Dương Kiệt lại trò chuyện hợp với lão ta ra phết đấy!
—
Thời gian thấm thoắt trôi qua, trời đã đến trưa từ khi nào, mặt trời chạm đỉnh đầu vô cùng oi bức, dòng người qua lại liên hồi, nhưng ít ai vào quán rượu cả.
Bán ế hàng kinh khủng!
Còn gã Thích Thành Công và Dương Kiệt thì trò chuyện hào hứng lắm, tựa như tri kỷ, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn lúc nào.
“Sư đệ, cho đến bây giờ huynh vẫn băn khoăn về một chuyện lắm chứ”
Thích Thành Công chép miệng và vuốt râu, khàn khàn nói mà vỗ lấy vai của Dương Kiệt.
Thấy thế, Dương Kiệt bật cười và cũng bá vai lấy Thích Thành Công:
“Nào! Chúng ta là hai huynh đệ mà!”
“Chả là ta muốn nhờ đệ chuyển một món quà cho bạn cũ, tất nhiên nếu xong việc, bần tăng sẽ trả tiền"
Thích Thành Công nói, rồi lão ta lấy ra một bọc vải đặt lên bàn. Thấy việc này có vẻ không khó lại được nhận thêm tiền, Dương Kiệt đưa tay ra nhận lấy bọc vải, gã ta hỏi thêm:
"Dám hỏi sư huynh muốn gửi quà cho ai vậy?"
"Đương Kim Hoàng Đế!"
Chỉ thấy Thích Thành Công cười cười, và rồi lão đáp lại.
Dương Kiệt:...
Trần Nhiên: ?
Bầu không khí chợt chìm vào yên tĩnh, ngay cả Trần Nhiên vừa lau bàn xong cũng ngừng lại mà ngước mắt lên nhìn lấy cả hai, cậu đưa ngón út lên ngoáy tay, nghĩ rằng bản thân vừa nghe nhầm.
Nhưng mà đâu chỉ có cậu thấy thế? Cái gã Dương Kiệt cũng bán tin bán nghi, cất tiếng hỏi:
"Ý ngài là đương nhiệm hoàng đế?"
"Đúng"
Thích Thành Công cười tươi rạng rỡ.
Im lặng hồi lâu, bất chợt Dương Kiệt lên tiếng và đánh vỡ bầu không khí của hiện tại:
"Trần Nhiên"
"Em đây"
"Chú đóng cửa, đuổi khách và thả chó giùm anh đi"
"Không cần anh phải nhắc!"
Thích Thành Công:...