Chương 2: Kinh Đô (2)
Dường như biết chuyện này không thể giải quyết dễ dàng, người lính Các Lộ bèn nhấc bộ đàm lên, sau đó gọi người tới giúp đỡ.
Mười lăm phút sau, người thiếu nữ làm càn bị bốn gã với vóc dáng cao to xách lên xe cảnh sát, chạy về đồn. Mọi hành động đều nhanh, gọn, lẹ, chuẩn tác phong của một người lính bảo vệ an toàn cho địa phương.
Trần Nhiên:...
Tuy cậu mới tới nơi này chưa đầy một tiếng, nhưng dường như Kinh Đô Hà Việt này thực sự rất… lý thú?
“Nhìn thì có vẻ công bằng, nhưng cuối cùng con nhóc ranh kia cũng sẽ được an bài một vị trí tốt ở nơi này thôi.
Xét cho cùng, người dân ở thế giới này cũng chỉ là phàm nhân, trí tuệ không bằng Liên Bang, vũ lực không bằng Tu Chân Giới, kỳ nhân dị sĩ lại không bằng Klimasha, sao có thể đọ lại?”
Và cái gã đội nón lá kia thì cứ ngoáy mũi, đứng ở bên cạnh hắn và nói, bộ dáng trông rất vô học.
Trần Nhiên cũng chỉ thở dài và chép miệng, cậu không nói gì thêm nữa mà chỉ bước đi, tay cầm lấy phong thư mà cha đưa trước khi t·ừ g·iã c·õi đ·ời này. Lúc đó trong nhà cũng chỉ có mình cậu, ông không thể nhờ ai khác được nữa vì vậy lá thư này… gần mươi năm sau mới được đem đến Kinh Đô.
Mười năm, không biết liệu người nhận thư có còn ở nơi này không nữa?
“Lý Kiệt Dương, Lý Kiệt Dương…”
Trần Nhiên lẩm bẩm cái tên được viết ở bên ngoài phong thư cũ kỹ, dường như đang ngẫm nghĩ xem nên tìm cách nào để đưa nó cho người cần gửi, khi mà đặc điểm nhận dạng lẫn thông tin mà cậu có về kẻ này gần như là con số không tròn trĩnh.
Bất chợt, gã kia vẫn chưa rời đi mà nhìn chằm chằm vào phong thư, sau khi nghe cậu nói lên tên người cần gửi, hắn chỉ đáp lại:
“Tôi đây, cậu cần tìm thằng này làm gì?”
“Ai tìm ông? Tôi tìm người để gửi phong thư”
Trần Nhiên lườm hắn, nhưng chỉ thấy gã kia giương đôi mắt khó hiểu:
“Tôi là Lý Kiệt Dương”
Gã đàn ông vừa đáp, vừa đưa ngón út lên móc mũi, sau đó nhìn chằm chằm phong thư, lại nhìn chằm chằm vào mặt của cậu.
“... Con lão Phúc hả? Trần Phúc?”
“Sao anh biết?”
Trần Nhiên nghe thế mà cũng ngạc nhiên, chỉ thấy gã kia bình thản đáp trong khi vẫn làm cái hành động thô bỉ vô cùng:
“Ngày xưa lão Trần Phúc nợ anh đây một bữa ăn, sau đó lão bảo có gì sau này có con trai thì tặng làm trâu làm ngựa.
Anh mày bảo là không cần, chỉ cần một tên tạp dịch để phục vụ cho quán rượu định mở, thế là lão đồng ý luôn”
Vừa nói, gã vừa rút lá thư ra khỏi tay Trần Nhiên với tốc độ vô cùng nhanh khiến hắn giật thót lên.
Mình đã vào cảnh giới Tụ Khí trung kỳ, thế mà không phản ứng kịp ư!? Thân thủ của người đàn ông này.
Dương Kiệt mở phong thư ra, rút tờ giấy vốn đã ố vàng từ lâu ra, sau đó bình thản đọc to lên từng tiếng:
“Bạn cũ, đã lâu năm không gặp, lão già này giờ đã gần đất xa trời, món nợ ngày xưa khó mà trả được.
Đứa con thơ của lão bây giờ cũng chỉ mới mười sáu tuổi có dư, nó ngoại trừ hiểu chút võ nghệ thì chẳng làm ăn được gì, thôi thì ngươi nhận tạm, biết tin ngươi muốn dựng một gian quán rượu ở Kinh Đô, chi bằng vác đứa trẻ này về làm tạp dịch?”
Vừa nói, gã đấy vừa xoay mặt giấy cho Trần Nhiên xem. Cậu căng mắt ra mà đọc từng chữ, sau đó chợt cứng họng.
Bà mẹ đó… nét chữ của lão già thật, Dương Kiệt cũng đọc chính xác từng từ trên đó.
Cha mình bán đứng thằng con của ông ư?
Kiệt Dương chợt khoác vai cậu, sau đó hào phóng chỉ về phía xa xa, hào sảng cất tiếng:
“Được rồi, chú mày đi theo anh, đi theo đại ca vừa có lương vừa nhàn, đây đây, thấy mấy cái chỗ thanh lâu xa xa kia không? Chú mày chỉ cần có một quan là đủ chơi xả láng, muốn qua đêm hay hai tay hai em thì cứ xuất hẳn hai, ba quan cho trội, bao phê. Làm cả tháng chơi cả đêm, nghe không tệ đúng không?”
Tôi mới mười sáu tuổi, và ông đang tiêm nhiễm cái qué gì vào đầu thằng này vậy?
Trần Nhiên nghĩ thầm, nhưng lúc này cậu đang cần công ăn việc làm, đã chân ướt ráo bước vào Kinh Đô, trên người chỉ còn vỏn vẹn có sáu, bảy quan tiền thì cũng đủ ăn cho hai, ba tháng thôi. Kiếm việc làm vào lúc này không hẳn là tệ.
“Tôi biết rồi”
Bất chợt, cả khu phố bỗng trở nên hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng la hét từ xa xa, vẫn mang theo sự hối hả trong đó:
“Coi chừng!”
Trần Nhiên và Kiệt Dương giật mình, hai người vừa quay đầu đã thấy một đàn trâu mộng, con nào con nấy mình to lớn, mình bóng bẩy đang cắm đầu mà điên cuồng chạy về phía của hai người. Nếu không tránh ra nhanh thì cho dù đạt đến Tụ Khí như Trần Nhiên cũng sẽ bị đè bẹp.
Còn không kịp để cho hắn hoàn hồn, Kiệt Dương đã quay lưng, sau đó co giò lên mà chạy bán sống bán c·hết:
“Ba mươi sáu võ, võ bảy chọ vi tôn!”
Trần Nhiên ngẩn người, nhưng rồi cậu cũng vắt chân lên cổ mà chạy theo sau gã ta:
“Mẹ! Bỏ chạy thì nói đại ra đi chứ!?”
Hai người, một kẻ chỉ hận không thể mọc thêm hai chân, một kẻ chỉ hận sao không biết khinh công, bán sống bán c·hết chạy trên đường phố.
Sau lưng, trâu như thác lũ chảy ào ào dí sát mông, tựa như chỉ cần cả hai thả lỏng một hồi thì năm sau nơi này lại có thêm hai nấm mồ chôn.
Điều may mắn duy nhất, có lẽ là người dân thấy hai người chạy bán mạng từ xa đã nhanh chóng lách ra hai bên, khiến cho đàn trâu mộng không gây thiệt hại về tính mạng cho ai cả.
Thời gian chóng vánh trôi, vậy mà đã năm phút trôi qua từ khi nào, hai tên đần này đã chạy từ Đông Thành cho tới Tây Thành, sau lưng ngoài đàn trâu mộng, bây giờ lại có cả xe cảnh sát đuổi theo sau, người lính Các Lộ bắc loa và kêu lớn:
“Các bà con chú ý! Do có yêu ma quỷ quái đột ngột xuất hiện tại bên ngoài Kinh Đô nên đàn trâu trong trại trữ lương thực ở Đông Thành đã sợ hãi xổng chuồng, đề nghị các bà con hạn chế đi ra ngoài để giữ an toàn cho tính mạng của bản thân!!!”
Mà Trần Nhiên chỉ cắn răng lên và co giò chạy, cậu quay lui nhìn đàn trâu vẫn đang sung sức mà gầm lớn:
“Đờ mờ! Hết người rồi hay sao mà cứ dí tao thế hả? Bọn trâu óc chó!”
“Bình tĩnh, bây giờ điều quan trọng nhất là giữ nhịp thở và điều tiết thể lực của bản thân”
Nhưng, âm thanh bình tĩnh của Kiệt Dương vang lên, gã ta vẫn chạy đều đều, máu mũi róc rách chảy xuống tựa như vòi nước mà để lại hàng dài trên mặt đất.
Trần Nhiên: ???
“Mẹ! Anh sắp quy tiên rồi kìa! Ở đó mà giữ nhịp thở!”
Cậu vừa gầm lên, vừa chỉ thẳng vào tên ngáo còn đang chảy đầy máu mũi mà nói, Kiệt Dương bình tĩnh đưa tay lên bịt mũi lại và chạy tiếp đi, vừa chạy vừa nói:
“Không quan trọng, quan trọng là- Ọe!”
Còn chưa nói xong, gã đã nôn thốc tháo ra, những gì cho vào bụng buổi sáng nay hoàn toàn đã đi ra ngoài từ đường miệng.
Hợp lý đấy, bít lỗ này thì chảy qua lỗ khác.
Trần Nhiên:...
“Ai đó mau ngăn lại đi, lão này sắp đi về gặp ông bà cố tổ rồi! Mau lên!”
Cậu vô vọng la lớn mà chạy nhanh hơn, đàn trâu vẫn dứt khoát đuổi theo mà không hề có ý định ngừng lại chút nào cả, và Dương Kiệt vẫn nôn thốc tháo, lần này là vừa nôn vừa chảy máu mũi:
“Không- Ọe! quan- quan trọng- Ọe!”
“Ngậm mồm vào! Anh càng nói càng có khả năng gặp cha tôi nhanh hơn đấy!!!”
Nhưng bất chợt, mặt đất đóng băng, đàn trâu cũng vì thế mà trượt chân ra, nó lăn lộn mà ngã xuống tựa như lúa đổ rạ.
Trần Nhiên nhìn cảnh này mà chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang Kiệt Dương định nhắc nhở:
“Mọi thứ ổn rồi, không cần phải chạy-”
“Anh đây biết chứ, quan trọng là phải bình tĩnh mà”
Dương Kiệt khoanh tay, khuôn mặt khuất sau nón lá mà bình thản nói, phảng phất chuyện vừa rồi chả là gì cả, sau đó…
“Ọe!”
Gã nôn thốc tháo ra mặt đất ngay lập tức.
Trần Nhiên:...
Người thiếu nữ bước đến, đó là cô gái đã xảy ra cuộc cãi vã khi mà anh lính Các Lộ muốn tịch thu v·ũ k·hí.
Thanh kiếm trong như thủy tinh đâm xuống mặt đất, nó tỏa hơi lạnh tựa như tảng băng, pha lẫn một chút kiếm khí ở bên trong, cô ta khoanh tay, khinh bỉ nhìn hai người.
“Đại hiệp… hóa ra những kẻ từng đóng góp trong trận chiến chống lại sự xâm lược và đô hộ của Liên Bang thảm hại như vậy ư?”
Vừa nói, người thiếu nữ vừa hếch mặt lên, cao ngạo đạp lên bụng một con trâu, hừ lạnh:
“Chỉ là thứ thú vật này, sao có thể làm khó được-”
Đột ngột, con trâu đó dùng hết sức bình sinh mà húc mạnh tới vào bụng của người thiếu nữ, đánh bay cô bé đó lên trên cao, sau đó bởi vì trọng lực mà đập mặt xuống đất.
Ầm!
Và thế là vị đệ tử nội môn của Thuần Dương Cung, chính thức GG bỏ mạng dưới tay trâu mộng.
Năm phút sau, Quân Các Lộ tới, đồng thời vác người thiếu nữ và Kiệt Dương chất lên xe cứu thương, đi thẳng vào y quán ở trung tâm của Kinh Đô.
Trần Nhiên: ???
—
Trần Nhiên, mười sáu tuổi, con trưởng của một gia tộc ở cõi tiên bị đày xuống Nhân Gian.
Ngày đầu tiên đến Kinh Đô Hà Việt, kiếm được việc làm, quen được một tên thần kinh thứ thật.