Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Của Hiệp Khách

Chương 16: Cờ bạc trong mắt các con bạc




Chương 16: Cờ bạc trong mắt các con bạc

Khung cảnh chiến trường đẫm máu, tiếng hò reo đầy chiến ý, binh lính khắp tứ phương.

Trần Nhiên đứng trên một toà thành, tay cậu nắm lấy lá bài trên tay và đổ mồ hôi quan sát hai bên.

Của Kiệt Dương là những tên đồ tể khát máu, những kẻ sẽ đè bẹp bất kỳ ai trên chiến trường, trong khi Thành Công lại là những tăng nhân mình đồng da sắt, bất khả x·âm p·hạm.

Mình... tựa hồ không có ưu thế nào trong trận chiến này.

"Đôi ba, đôi bốn, đôi năm!"

Ầm!

Cửa thành Kiệt Dương mở ra, sáu tên binh lính thân hình cao lớn, tay nắm chặt trọng khiên, giáo mác mà dần dần áp đảo thế công của hai bên.

"... cái gì?"

Trần Nhiên kinh hãi hô lên, cậu nhìn xuống bài của mình, và rồi trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

C·hết tiệt! Ai mà ngờ được gã ta sẽ đi ra một nước ba đôi thông đầu trận chứ? Hiển nhiên là cậu sẽ không có cách nào để đáp trả.

"Không có"

Bất ngờ thay, khi đến lượt của Thành Công, chỉ thấy lão ta mỉm cười điềm tĩnh mà vuốt nhẹ chòm râu, bất động tựa như núi Thái Sơn.

Thấy vậy, Trần Nhiên khẽ hít một hơi và giữ bình tĩnh, cậu cũng nói:

"Không có"

"Không có"

Giai Kỳ mỉm cười và vẫn ấm áp như nắng xuân, anh đáp. Kiệt Dương thì được đà lấn tới, gã lại tiếp tục ra bài- nếu như có từ khác để mô tả việc đập lá bài lên bàn một cách b·ạo l·ực:

"Đôi heo!"

Ngay lập tức, hai tên tướng quân mặc giáp trụ bước tới, giơ búa lên càn quét cả chiến trường áp đảo cực kỳ, dàn đội phòng thủ của Trần Nhiên lại không có tiếp viện, vì thế trong thoáng chốc tất thảy đều nạp mạng dưới tay quân Kiệt Dương, giành lợi thế cho gã.

Ở bên cạnh Trần Nhiên, người binh lính tái mặt và run rẩy sợ hãi:

"Làm sao bây giờ? Kẻ địch t·ấn c·ông quá áp đảo! Chúng ta sẽ thua mất thôi, tướng quân!"

Mẹ nó, cái thứ bài khủng bố gì thế này? Lão này được nữ thần may mắn bảo hộ ư?

Suy nghĩ thoáng qua trong Trần Nhiên, nhưng rồi cả ba người còn lại đều chấp nhận thua cuộc để lão đi tiếp:

"Bần tăng không có"

"Em không"

"Ta cũng thế"

Chát!

Âm thanh chát chúa vang lên, Kiệt Dương cùng lúc quăng ra cả bốn lá bài J Q K A, đắc ý cười lớn:

"Ha ha ha! Bồi đầm già xì!"

Lập tức, chiến trường suy chuyển dữ dội, binh lính Kiệt Dương thoáng chốc đã tàn sát toàn bộ quân phòng thủ của cả ba thành trì mà đi tới cửa thành, sát khí nổi lên khiến Trần Nhiên phải lùi lại mà nghiến răng phẫn nộ.

"Cái sự may mắn chó c·hết này..."

Vừa vào trận mà tên này đã tiến công áp đảo, trong vụng lại có cái khéo, khiến cả ba không kịp trở tay kịp.

Kiệt Dương giơ lá bài duy nhất trên tay lên và nhếch mép, lúc này binh lính của gã cũng đồng loạt giương cao rìu chiến, chuẩn b·ị c·hém về phía cửa thành.



"Chậc chậc... các người xem ra đều phải bại dưới tay Kiệt Dương ta đây rồi, lá cuối cùng!"

"Bồi đầm già xì hơn!"

Nhưng bất chợt, âm thanh điềm tĩnh vang lên, rồi từng người tăng nhân dưới trướng Thành Công chợt đồng loạt tung chưởng, chậm rãi đánh lùi binh lính máu chiến của kẻ xâm lăng.

Thế cục chuyển biến bất ngờ khiến Trần Nhiên và Kiệt Dương cũng vì thế mà biến sắc, cả hai chợt sững sờ, rồi thốt lên với giọng điệu không tin tưởng:

"Cái gì!?"

"Nhị vị thí chủ đều biết rằng dục tốc bất đạt mà, a di đà phật"

Thành Công cười từ bi mà chắp tay lại, lão toát ra một khí chất khó lường, Kiệt Dương như cảm nhận được nó mà giật thót lên.

"Nhất Thế Tông Sư, đây là con bạc cấp Nhất Thế Tông Sư!"

"Cái gì? Con bạc Tông Sư?"

Trần Nhiên cũng không nhịn được mà nói, sau đó đưa tay ra vuốt mồ hôi trên trán.

Không biết đó là cái mẹ gì, nhưng nghe có vẻ nguy hiểm ra phết!

Thành Công chỉ cười, nói:

"Ván cờ bạc này còn chưa kết thúc đâu"

Tức tốc, cả hai người lấy lại bình tĩnh, và rồi tiếp tục ván bài. Vì không ai chặt được sảnh của lão, nên Thành Công cứ tiếp tục ra bài:

"Đôi sáu"

"Đôi tám"

"Bần tăng không có"

"Bảy tám chín"

"Chín mười bồi"

Trần Nhiên cũng có cơ hội đáp trả lại, binh lính của cậu lẫn tăng nhân phía Thành Công cứ thế bước tới, dần dần giành lại vị thế của bản thân ở ban đầu, còn Kiệt Dương... gã ta hoàn toàn không thể đi được lá nào để chặt được đôi, sảnh của cả hai.

Nhưng càng vì thế mà Trần Nhiên cảm thấy căng thẳng hơn, vì thoáng chốc cậu đã nhận ra từng vị tăng nhân dần dần lấn chiếm và mở rộng được vị trí của lão trên chiến trường.

Chậm mà chắc, bất động tựa kim cương, đây là chiến thuật của vị thầy tu này sao!?

"Nếu thí chủ không có, bần tăng xin đánh tiếp"

Thích Thành Công quăng hai lá bài nữa ra và cười cười, mà cùng lúc đó các tăng nhân dưới trướng ông cũng tiến thêm một bước.

"Đôi bảy"

Một bước này, tiến sít sao đến thành trì của Trần Nhiên và Kiệt Dương, một bước này đi ra rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại không ai cản được. Hoá ra những bước đi của họ tuy chậm, nhưng lại chắc đến bất ngờ!

Kiệt Dương lúc này mặt đã xám như tro, gã run rẩy đánh rơi lá bài duy nhất của bản thân xuống, sau đó đưa tay lên ôm mặt.

"C·hết tiệt, không thể ngờ..."

"Heo rô!"

Trần Nhiên im lặng, Kiệt Dương im lặng, hai bọn họ triệt để chìm vào vũng lầy của sự thất bại, nhưng cùng lúc, trong lòng của cả hai lại dấy lên sự khâm phục.

Khâm phục cho sự kiên nhẫn, biết chờ thời, biết ra tay đúng lúc của Thành Công.

"Ván bài này, nhường cho sư huynh, lâu rồi mới đánh một ván sảng khoái như thế"



Kiệt Dương thở dài và sau đó chắp tay, đôi mắt lộ ra vẻ thoả mãn, tựa như con bạc đã lâu mới gặp đối thủ xứng tầm.

Trần Nhiên cũng vậy, cậu thở dài đặt bài xuống và nhắm mắt lại, trong lòng như cảm nhận được thứ gì đó.

"Hoá ra... bài bạc làm sao có thể dựa vào vận may? Kẻ chiến thắng luôn là kẻ tính toán, ẩn nhẫn và chờ thời cơ thích hợp"

Không còn có bất cứ ai trong hai người bọn họ mang ý định chống trả nữa, Thành Công đã thắng triệt để!

Lão cười từ bi và chắp tay, lá bài cuối cùng cũng vì thế mà rơi xuống nhẹ nhàng, các tăng nhân trên chiến trường tung chưởng ra.

"Bảy..."

"Heo cơ"

Nhưng rồi bầu trời chợt chuyển nắng và chiếu xuống nhân gian, từ trên những đám mây lại lộ ra toà thành trì bất diệt.

Giai Kỳ mỉm cười và sau đó thả lá bài xuống, lập tức có tiếng rồng ngâm trên chiến trường.

"Gào!!!"

Quét sạch hết thảy! Kể cả binh lính cuồng chiến của Kiệt Dương, kể cả những tăng nhân bất động tựa kim cương của Thành Công, và cả binh lính của Trần Nhiên.

Gần như tức thời, cả ba người còn lại choáng váng la lên:

"Cái gì!?"

Thần mẹ nó, tên này có heo cơ?

Cảm giác bất an dấy lên trong lòng của Thành Công, và quả thật như thế! Chỉ thấy Giai Kỳ đặt tất cả mười hai lá bài còn lại lên bàn.

Là tất cả! Toàn bộ mười hai lá!

Người mỹ nam này mỉm cười, sau đó ôn hoà nói:

"Ba bốn năm sáu bảy tám chín mười bồi đầm già xì!"

Rồng vẫy đuôi, quét sạch khắp chiến trường, mọi thứ giờ đây chỉ còn là thứ tan hoang và đ·ống đ·ổ n·át, Thành Công sững người, rồi lão ngã quỵ xuống, hoang mang ôm đầu:

"Sao... có thể..."

Mười hai lá sảnh? Con mẹ nó! Là mười hai lá sảnh!

Cái này còn có thể dùng may mắn để định nghĩa sao? Biến thái! Yêu nghiệt!

Trần Nhiên nhìn vậy mà ngẩn người ra, sau đó khoé miệng khẽ giật nhẹ lên mà ngẩng đầu nhìn Giai Kỳ.

Ừm, quả là sư phụ...

Đây không phải là được nữ thần may mắn phù hộ, mà là nữ thần may mắn đã t·rần t·ruồng ở trên giường, chỉ còn chờ Giai Kỳ đến húp nốt bản thân.

Trong phút chốc, thế trận suy chuyển quá bất ngờ, vì không ai có thể chặt được sảnh mười hai lá của Giai Kỳ, cho nên đến lượt Kiệt Dương.

Gã sáng mắt lên mà cười lớn đắc ý, tay giơ lá bài lên cao như đang trêu ngươi Thành Công.

"Sư huynh! Người tính không bằng trời tính, xem ra đệ về nhì là chắc rồi!"

"Sư đệ, n-ngươi..."

Thành Công chợt sững sờ, sau đó lão lắp bắp, chỉ thấy Kiệt Dương ra bài:

"Mười rô-"

"Mất lượt!"



Chợt, Thành Công giơ ra lá bài Uno màu cam, bên trên có kí hiệu hình tròn với dấu gạch chéo!

Ngay lập tức, các tăng nhân trên chiến trường rút ra khiên chống đạn và đỡ lại đòn đánh của những tên chiến binh khát máu.

Trần Nhiên: ???

Vãi cả lìn Uno? Không phải chúng ta đang chơi tiến lên miền Nam sao? Ông moi móc đâu ra hàng ngoại quốc thế?

Kiệt Dương thấy cảnh này mà trầm mặt xuống, đôi mắt lạnh lùng pha lẫn đau xót nhìn về phía Thành Công.

"Sư huynh, thứ hai chi vị mà thôi, há cần phải ra tay chứ? Nếu không tới một chén tửu hoàn hoãn tâm tình?"

"Sư đệ, ngắn ngủi không thấy, ngươi thế mà biến xảo trá, thứ hai chi vị không thuộc về vi huynh, ngươi cũng đừng có nghĩ!"

Thích Thành Công đặt thêm lá +4 lên bàn mà cười lạnh, vô tình nói.

Trần Nhiên:...

Hai người lậm convert quá rồi, con mẹ nó trông ngáo vl!

Kiệt Dương biến sắc, gã lấy thêm bốn lá bài trên bàn, sau đó chợt nhíu mày, và rồi cười lớn lên:

"Ha ha ha ha! Trận này sư đệ thắng chắc rồi!"

Cái gì? Sư đệ còn lưu giữ sát chiêu?

Thành Công nghe vậy mà chột dạ, lão cảnh giác nhìn xem Kiệt Dương.

Gã đặt lá bài đã giữ từ đầu trận lên bàn một lá bài với vỏn vẹn hình chiếc chân bị xích, kèm theo đó là mô tả:

[sau khi ghép đủ năm lá bài sẽ triệu hồi được vị thần sức mạnh bị xích, Exodia!]

Trần Nhiên lúc này đ·ã c·hết lặng, không biết nên nói gì trước hai lão ngáo đần này nữa.

Ừm, giờ thì Exodia cũng ra mặt... mà vừa nãy ông đánh lá mười cơ mà? Sao giờ thu lại thoáng chốc đã biến thành cái chân?

Mà Thành Công thì bật ngửa người ngã khỏi ghế, âm thanh run rẩy và già nua vang lên:

"Sư đệ! Ý của đệ là... chẳng lẽ..."

"Ha ha ha! Nhờ ơn sư huynh, cuối cùng ta cũng đủ năm lá bài!"

Kiệt Dương ngẩng đầu lên trời và đắc ý cười một cách bỉ ổi, tay nhặt từng lá bài ở trên bàn lên.

"Phần chân trái!

Phần tay phải!

Phần tay trái!

Và giờ... hãy xuất hiện đi, vị thần bị phong ấn- Exodia!"

Mọi thứ lập tức bị càn quét, tất cả tan biến!

Trần Nhiên đứng dậy và rời khỏi bàn, khung cảnh tức khắc trở lại bình thường, vẫn là quán rượu như bao ngày.

Kiệt Dương khoanh tay cười lớn, Thành Công c·hết lặng ngã ra sàn nhà.

"Ha ha ha ha! Cuối cùng thì ta cũng đã về nhì! Sư huynh tuổi!!!"

"C·hết tiệt, ai mà ngờ..."

Giai Kỳ nâng tách trà lên và nhấp, mỉm cười quay sang Trần Nhiên và hỏi:

"Thế nào? Tiểu Nhiên thấy cờ bạc ra sao?"

Trần Nhiên cạn lời, cuối cùng cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ.

"Trông rất ngu xuẩn..."