Chương 15: Cờ Bạc
"Cảnh Nghi, nay trẫm vừa nhận được tin rằng Thánh Nữ Thuần Dương Cung để ý đến ngươi, nếu cuộc hôn nhanh được diễn ra thì chúng ta có thể nhận được sự kết minh với một thế lực không hề nhỏ đến từ Tu Chân Giới..."
Trước mắt Cảnh Nghi, người thanh niên khoác hoàng bào, đầu đội mũ Phù Dung, khí chất siêu trần thoát tục, đôi mắt cao ngạo mà sắc bén.
Minh Đế gấp công văn vừa được gửi đến lại và đặt sang một bên, đưa mắt nhìn người thanh niên đang quỳ trước mắt mình, sau đó nói:
"Mong ngươi hiểu, chuyện này không thể để bản thân tự quyết định…"
Cảnh Nghi vẫn còn quỳ trên mặt đất, nghiêm trang trả lời một cách cung kính:
"Thần hiểu"
"Tốt, vậy thì về phần hôn lễ…”
Nhưng, không đợi Minh Đế dứt lời, Cảnh Nghi đã tươi cười nói tiếp:
"Vậy thì chém đầu hay là uống rượu độc ạ?"
Minh Đế:...
Ngươi hiểu là bản thân chọn c·ái c·hết thay vì phải đi kết hôn hả?
—
“Thế là Minh Đế quyết định ngũ mã phanh thây anh rồi hả?”
Ngay lúc này, một thiếu niên chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi sau khi nghe Cảnh Nghi kể lại đã nói, trong khi tay vẫn không ngừng nâng búa lên đập xuống thanh thép đang b·ốc c·háy.
Từng âm thanh đanh thép vang lên, chỉ thấy Cảnh Nghi khoanh tay tựa vào ghế võng, rồi anh chép miệng đáp lại:
“Nào, anh sợ đau lắm, nên có xử tử cũng nên chọn cách nào nhẹ nhàng hơn chứ”
“Mấy loại khốn nạn như vậy không xứng đáng được c·hết yên ổn”
Người thiếu niên hừ lên và đưa tiếp tục rèn đúc cho đến khi thanh thép dần dần được tạo hình thành một lưỡi kiếm, Cảnh Nghi đáp:
“Anh vì nước vì dân mà phấn đấu, sao em lại gọi là khốn nạn?”
“Liệu pháp trị mụn, kem dưỡng da, đi ghé các quán Spa, em không nghĩ đó là vì nước vì dân đâu”
“Giữ thể diện, mặt mũi của cả Vĩnh Xuân đấy”
“Cái rắm! Có giữ thể diện thì anh nên cưới cái bà nào đó ở Tu Chân Giới lúc Minh Đế nói, đâu phải khuyên ngài ấy cách để xử tử anh?”
Ầm!
Chợt, Cảnh Nghi đập bàn, sau đó đưa tay lên ôm đầu mà có vẻ suy sụp, lầm bầm:
“Cái rắm! Lần trước anh được vinh dự ghé qua Thuần Dương Cung…
Ba tháng liền! Ba tháng liền ta chưa thấy ai rửa mặt, chưa thấy ai tắm rửa hay chăm sóc da, em hiểu cảm giác đó không? Cái cảm giác bản thân là người duy nhất giữa bầy khỉ, em biết không hả Phù Giang?”
“Sao anh biết người ta không tắm rửa?”
Phù Giang lầm bầm, và rồi…
Bầu không khí yên tĩnh.
Mẹ nó, đừng nói ông thực sự rình mò người khác xem họ có tắm không đấy? Biến thái!
Phù Giang thở dài tiếp tục rèn đúc, trong lòng bất mãn bởi vì Cảnh Nghi có thể suy sụp vì những chuyện không đâu vào đâu.
Xèo…
Phù Giang nhúng thanh sắt vừa rèn xong vào trong nước hồi lâu, sau đó cậu cầm nó lên và khẽ xoa nhẹ một hồi, mắt trầm xuống.
Cảnh Nghi ngẫm nghĩ một hồi cũng gật đầu, sau đó cười khổ:
“Chậc, anh nên giữ bình tĩnh, nhưng mà nghĩ đến cảnh họ không tắm rửa sau khi chui rúc đủ muôn nơi thì…”
“AAAA! Đ** con mẹ nó, đ** mẹ nó, mẹ nó cái thứ hàng phế phẩm này!”
Chợt, Phù Giang điên tiết gầm lớn, cậu ta cầm lấy chiếc roi sắt lên cao, roi sắt dài hơn cả thân thể người thiếu niên này, to lớn dị thường nhưng lại bị nhấc một tay dễ dàng, tựa như một người khổng lồ đang ẩn chứa đằng sau thân thể thiếu niên gầy gò ấy.
Ầm! Keng! Chát! Bốp!
Chiếc roi đập mạnh xuống, dư lực phản chấn lại khiến Cảnh Nghi đưa tay ra trước mắt để chặn lại.
Thanh sắt vừa rèn xong bị đập nát thành từng mảnh, móp meo và quắt queo trên sàn nhà một cách đáng thương.
Cảnh Nghi:...
Ai mới là người cần phải bình tĩnh ở đây cơ chứ?
“Hộc… hộc… nước”
Phù Giang thở dốc mà lau mồ hôi trên trán, cậu ta đặt chiếc roi sang một bên mà nói. Cảnh Nghi tức khắc rót một ly nước và đưa cho Phù Giang:
“Của em đây”
“Tốt”
Nói xong, cậu bé uống một ngụm lớn mà trong lòng vẫn chưa nguôi bực tức. Còn người sau lại cầm mảnh kiếm nhỏ đó lên, chà xát mà khẽ nhíu mày:
“Rèn đến bậc này cũng là một thanh kiếm tốt, thân mỏng như cánh ve, lại bền bỉ vượt xa sắt thép thông thường, cớ gì em phải nổi giận chứ?”
“Anh không hiểu, cái em mong muốn là sản xuất ra một loại kiếm có thể sánh ngang với pháp khí của tiên nhân"
"Sẽ rất khó khăn đấy, giống như hàng của S*msung so với *pple, cuối cùng cũng chỉ cay đắng nhìn Gal*xy Note 9 bị *pple đánh bại"
“Em không hiểu anh nói cái mẹ gì đâu”
Chiến võ mồm xong, Cảnh Nghi đưa mắt trầm ngâm nhìn Phù Giang, sau đó chợt hắng giọng:
“Nói chung là, sau đó Minh Đế bảo anh rằng nếu từ chối thì cũng phải có quà để đảm nhận tâm ý của anh.
Vì vậy… không phải ngoài thành còn có một đầu yêu quái hoành hành sao? Anh sẽ đi g·iết nó và lấy yêu đan ra, nguyên liệu khác thì em có thể dùng”
Người sau nghe thế mà chợt ngừng lại.
Yêu quái ở Tu Chân Giới thường xuất hiện, nhưng tại Vĩnh Xuân nếu muốn sinh ra một đầu thì… cực kỳ khó!
Bởi thế nên chất lượng nguyên liệu của các loại yêu quái cũng không thể bàn cãi nữa, nên lời nói của Cảnh Nghi đã khiến cậu động tâm.
“Đi thì đi”
Cuối cùng, cậu đáp.
—
Trần Nhiên mở mắt ra, mơ màng nhìn khắp cả căn phòng này.
“...”
Một cô gái với dung nhan giản dị, khuôn mặt lộ ra vẻ nhu hòa và ấm áp đang mỉm cười nhìn Trần Nhiên.
Cô mấp máy môi như đang nói gì đó, nhưng rồi khung cảnh tan biến, trước mắt Trần Nhiên là khuôn mặt mỹ nam của Giai Kỳ đang cười nhẹ:
“Ngươi tỉnh?”
Trần Nhiên thoáng giậc mình mà bật người dậy, lúc này toàn thân cậu đầy nhớp nháp và bốc lên mùi h·ôi t·hối.
Tác dụng của Tẩy Tủy đan ngoài cường kiện thân thể, còn để bài trừ tạp chất bên trong người Trần Nhiên ra, xem ra đến bước này thì cậu hoàn toàn đã hấp thu dược liệu.
“Con tỉnh rồi, nhưng bẩn quá…”
Cậu lẩm bẩm và thở dài đứng dậy, Giai Kỳ vẫn nở nụ cười, không có vẻ gì là ghét bỏ cả:
“Công dụng nó như vậy thôi, bây giờ trong cơ thể con không còn mấy tạp chất, đừng quan tâm nó”
Vừa nói, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với Trần Nhiên.
Trần Nhiên:...
“Sư phụ?”
Trần Nhiên nghi ngờ bước tới gần, nhưng Giai Kỳ lùi lại và cười tươi:
“Sao thế?”
Tiến tiến~
Lùi lùi~
Sau khi chơi chán, và có vẻ nếu làm tới thì có nguy cơ ăn một chưởng vào mặt, Trần Nhiên mới chắp tay và cúi người xuống, chợt đáp lại:
“Cảm tạ sư phụ”
Giai Kỳ nghe thế, anh ngạc nhiên mà không biết đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ nở một nụ cười và quay lưng mà chậm rãi bước đi ra ngoài.
“Không có gì, ngươi là đệ tử đầu tiên của ta mà”
Tắm rửa một cách đơn giản xong, Trần Nhiên đứng trước gương mà chống tay hai bên hông, ưỡn người lên.
Phần cơ bụng không có múi nào lộ ra trông thật thảm hại…
Trần Nhiên:...
“Tẩy Tủy Đan giúp thân hình cường tráng, vậy mà không khuyến mãi mấy khối cơ bụng được hả trời?”
Cậu than vãn mà mang áo quần vào và sau đó đi xuống lầu, hình ảnh Thích Thành Công, Kiệt Dương và Giai Kỳ đang đánh bài lọt vào mắt.
Ba người đang đánh bài tiến lên, dường như bởi vì thiếu một chân nên vẫn còn mười ba lá bài dư ra, Kiệt Dương chuẩn b·ị đ·ánh cũng nhướn mày lên và vẫy tay gọi Trần Nhiên:
“Ra, ra đây làm ván bài đi chú!”
“Không lấy tiền thì em đánh”
Cũng đang rảnh, Trần Nhiên kéo ghế ra và sau đó ngồi vào bàn, tay bốc bài của bản thân lên.
Nhưng chợt, bầu không khí thay đổi tựa như trên chiến trường, đao thương bạt kiếm.
Kiệt Dương đẩy gọng kính mắt trong vô hình, sau đó mỉm cười một cách cao ngạo mà rút bài ra.
“Anh mày có ba bích, anh đi trước!”
Trần Nhiên bắt chợt nắm chặt lấy lá bài, sau đó trái tim chợt giật thót lên và khẽ nhảy.
Bầu không khí này là sao?
“Mỗi ván bài là một lần quyết định số phận cuộc đời của một con bạc.
Trần Nhiên, nếu chú mày không chuẩn bị tinh thần để mất tất cả thì đừng nhấc lên lá bài đó”
Kiệt Dương nói với vẻ già đời, trong khi tay vẫn đang mân mê lá bài còn lại, Thích Thành Công cũng cười nhẹ, đôi mắt bình thản nhìn Trần Nhiên:
“Mỗi lần thí chủ ra một quân bài, hoặc là đạo tâm kiên định, hoặc là thân tử đạo tiêu”
Thích Thành Công vuốt chòm râu của lão và cười nhẹ mà nói, tay nắm chặt từng lá bài hơn.
Trần Nhiên run lên, nhưng rồi cậu thoáng chốc nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh, và rồi lại mở mắt ra.
Nơi này khói lửa ngập trời, bốn tòa thành trì to lớn và khổng lồ giáp mặt nhau.
Ở giữa là chiến trường, xác c·hết chồng chất, mặt đất giờ đầy những mẩu đao, kiếm vỡ văng ra xung quanh, hiển nhiên là đã trải qua một trận t·hảm s·át.
“Không ổn rồi tướng quân, Kiệt Dương Đại Đế có ba bích, ắt sẽ chiếm được tiên cơ ra đòn đầu tiên!”
Bên cạnh Trần Nhiên, người binh lính biến sắc mà la lớn, cậu cũng vì thế mà giương mắt nhìn về tòa thành ở phía đối diện.
Trên tòa thành, Kiệt Dương ngạo nghễ đứng ở đó, gã cầm lá ba bích trên tay và cười lớn lên nhìn về Trần Nhiên.
“Thấy không hả chú? Đây, đây chính là thế giới của những con bạc!”
Trận bài tiến lên miền Nam, bắt đầu!