Chương 17: Võ Giả Ngũ Thức
“Anh Dương, quán rượu này tên gì vậy?”
Trần Nhiên vẫn như mọi ngày, cậu tranh thủ lau bàn và rồi bất chợt lên tiếng hỏi.
Kiệt Dương im lặng hồi lâu, sau đó gấp cuốn truyện sảng văn trên tay gã lại mà ngồi thẳng người, khuôn mặt chợt lộ vẻ nghiêm túc, gã nói:
“Anh cũng không biết, hay chú mày lấy đại một cái tên đi”
Khóe miệng cậu không nhịn được mà hơi giật lên, không thể ngờ được cái lão c·hết trôi này đã kinh doanh quán rượu được gần hai tháng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra tên cho nó.
“Trong mấy cái trò đặt tên thì em kém lắm”
“Nhắc mới nhớ, chú mày là người tu tiên, vậy có công pháp gì không?”
Không biết bởi vì ngẫu hứng hay có ý đồ gì, Kiệt Dương chợt lên tiếng hỏi.
Trần Nhiên im lặng một hồi, sau đó cậu nói:
“Em biết cách để hấp thu linh khí”
“Và…”
“Thế thôi”
Phụt!
Nhìn thấy lão Kiệt Dương ôm bụng lên mà nín cười, không hiểu vì sao trong lòng Trần Nhiên rất muốn đấm vào mặt gã, cậu hậm hực nói:
“Biết sao được? Ba em chỉ dạy cho em cái đó, ngoài ra chẳng có gì cả”
Nhưng mà tu tiên cũng có tác dụng cường kiện thân thể, nếu xét thì Trần Nhiên cũng đã được tạm thời xem là võ giả Nhị Đẳng, kết hợp với Tẩy Tủy Đan mà Giai Kỳ đưa cho, bây giờ cậu đã hoàn toàn đứng vững bước chân ở đấy.
Kiệt Dương xoa cằm, sau đó dương dương đắc ý hỏi, hình như gã khoái việc đặt bản thân ở vị trí của một người đại ca lắm:
“Thế nào? Muốn anh mày chỉ cho vài bước không?”
Cũng nhân cơ hội này, Trần Nhiên tạm bỏ qua việc mất mặt hay không mất mặt:
“Đại ca, mau chỉ dẫn cho đệ đi!”
“Tất nhiên tất nhiên”
Kiệt Dương gấp cuốn sách tiên hiệp vứt sang một bên, khoái chí đứng dậy và đưa tay kéo cổ áo Trần Nhiên bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa quán rượu lại. Để người sau lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Thái độ thật con mẹ nó qua loa chứ… Bảo sao quán rượu này không bao giờ giàu lên nổi.
Bắt chuyến xe buýt ra ngoại ô thành Hà Việt (tiền Trần Nhiên trả) cuối cùng cả hai đến một khoảng đất trống trải, lác đác cây mọc ở xung quanh.
Kiệt Dương khoanh tay, gã hài lòng nhìn mảnh đất xung quanh, sau đó tiện tay chưởng vào một tảng đá.
Ầm! (Crắck!)
Lập tức, tảng đá to bằng một người đã vỡ nát ra thành từng mảnh, những gì còn lại chỉ là những vụn vỡ của nó.
Kiệt Dương thu tay lại, sau đó nhìn sang Trần Nhiên, cười nhẹ. Tiếng nói của hắn hòa lẫn với âm thanh nhỏ giọt của nước:
“Ba ngàn đại đạo, không có cái gì so cái gì yếu.
Võ giả, tuyệt không có chuyện bị tiên nhân áp đảo!”
Trần Nhiên ngẩn ngơ nhìn cảnh này, sau đó cậu chợt buột miệng lên tiếng hỏi:
“Anh, cái tay của anh sao rồi?”
“Dăm ba tảng đá, tay của anh chặt sắt thép còn được chứ”
Đối phương vẫn chắp tay sau lưng, hào hùng đáp lại.
“Nhưng em thấy có âm thanh gãy xương vang lên mà?”
“Chú mày lãng tai rồi”
“Vậy tại sao áo anh lại dính đầy máu thế ạ?”
“Sốt cà chua đấy”
Trần Nhiên:...
Tên này lấy mạng của mình ra để tinh tướng, quả thật là hết lòng trong việc trang bức rồi.
Không để Trần Nhiên hỏi thêm nữa, Kiệt Dương giơ cánh tay còn lành lặn của bản thân lên, hắng giọng mà nói:
“Đây là một bộ võ phổ biến trong triều đình, ngày xưa ông cha ta ra chiến trường, ắt phải học về nó.
Chú trọng ở tính thực dụng, tối giản và bất kỳ ai cũng có khả năng học được, kể cả một đứa không biết võ nhưng da dày một chút, tuổi mới mười sáu như ai đó”
Trần Nhiên không nói gì cả, chỉ ngẩng đầu mà giương đôi mắt như cá c·hết, cậu biết thừa lão này đang khịa lấy bản thân.
“Trước hết, thì chú mày phải biết rằng luyện võ có nội lực và ngoại lực.
Ngoại lực, ý nghĩa chính là thân thể bên ngoài của chú, bây giờ với tu vi và Tẩy Tủy Đan thì cũng có thể miễn cưỡng xem như Nhị Đẳng Võ Giả.
Còn Nội lực, chính là nguồn năng lượng ở bên trong thân thể của chú mày, thứ này khác biệt ở chỗ không thể hấp thu như linh khí trời đất, mà thông qua việc rèn luyện.
Nhưng tầm quan trọng của Nội Lực là không thể bàn, kiếm khí, đao khí, chỉ ý muốn gia cường đều phải cần đến Nội Lực.”
Trần Nhiên âm thầm ghi nhớ, sau đó cảm nhận linh lực trong cơ thể mà ngẫm nghĩ điều gì đó.
Có thể dùng linh lực thay cho nội lực không nhỉ? Có lẽ bản thân phải thử vào một lúc nào đó thôi.
“Mà hai chiêu thức anh sắp dạy chú sau đây, thuộc về hai thức đầu trong Võ Giả Ngũ Thức”
Kiệt Dương vừa dứt lời, thân thể gã chợt biến mất, từ khi nào đã di chuyển đến một vị trí khác với tốc độ chóng mặt.
“Đệ nhất thức gọi Điệp Bộ, trong thời gian ngắn sử dụng phương thức chuyển động chân lặp đi lặp lại khiến bản thân tiến lên với tốc độ cao, nhìn thì như một bước có thể di chuyển được đến mười dặm có hơn”
Thân ảnh gã lúc thì xuất hiện tít xa, lúc lại đột ngột ở trước mặt Trần Nhiên, tuy chỉ là một câu nói nhưng tên này đã di chuyển đến vị trí khác năm sáu lần.
Trần Nhiên căng mắt ra nhìn cũng chỉ có thể thấy bóng mờ, sau đó lòng cười lạnh.
Mẹ nó, biết ngay lão này giấu nghề, mấy cái bước này ít nhất Nhị Đẳng võ giả dùng nửa cái mạng mới đuổi kịp tốc độ, thế mà lão…
“Hộc… hộc… nói chung là… thi triển chiêu này khá tốn sức…”
Hồi sau, Kiệt Dương ngừng lại và chống đầu gối thở dốc, gã nói ngắt quãng.
Trần Nhiên:...
Sau vài giây c·hết trôi, Kiệt Dương tái mặt đứng dậy, sau đó gã lại hắng giọng, giơ tay ra, bất chợt nắm lại và tung nắm đấm vào cái cây bên cạnh.
Chỉ thấy quyền vừa ra, thân cây lập tức xuất hiện một lỗ hổng, Trần Nhiên chợt nhíu mày lại.
Có thể đánh gãy thân cây thì cậu làm được, nhưng xuyên qua một đường mà không để cây bị gãy xuống, vẫn đứng vững như thế… Có lẽ sẽ khó.
Kiệt Dương thu tay lại, sau đó gã chắp tay sau lưng, bình thản giảng giải:
“Thông qua dùng nội lực kích thích bắp tay, chân khiến đòn đánh tăng sát thương lên rất nhiều lần, người ta gọi chiêu thức này là Chấn Phá ”
Cùng lúc đó, vũng máu đã xuất hiện ở đằng sau lưng gã từ lúc nào, đang tí tách chảy xuống từng giọt.
Trần Nhiên nhìn cảnh này, sau đó giương mắt lo lắng lên nhìn lấy Kiệt Dương.
Anh à, vì tinh tướng phát mà anh sẵn sàng bán mạng đi ư?
Sau một hồi giảng giải sơ qua cho Trần Nhiên, tiện thể hướng dẫn phương pháp để luyện võ, Kiệt Dương quay lưng lại, phất tay mà cười lớn:
“Được rồi, tiền lương tháng này trả bằng hai chiêu thức đó nhé!”
Trần Nhiên nghe thế mà ngớ ra, sau đó cậu im lặng giơ mắt nhìn Kiệt Dương.
Bảo sao lão này tự dưng đòi dạy võ cho mình, mẹ nó tên khốn! Đảm bảo lão ta tiêu xài hết lợi nhuận thu vào rồi
Tuy nghĩ thế, nhưng Trần Nhiên cũng không có ý định phản bác, vì cãi nhau với một tên không có liêm sỉ thì làm sao có cửa thắng chứ?
Cậu đã lỡ qua thời cơ tốt nhất để tập võ, và ngoài ra trong tu luyện cũng chỉ biết mỗi pháp môn tụ khí, bây giờ chỉ có thể dành thời gian tập luyện hai chiêu thức này.
Dù sao trong chiến đấu cũng không thể ra mấy đòn đấm đấm đá đá như tên thiểu năng thế chứ?