Chương 14: Vĩnh Xuân Bất Diệt
Kiệt Dương đến thành Hà Việt cũng đã ngót nghét được hơn một tháng, giờ đây gã đang lật một cuốn tiểu thuyết khác và say mê đọc chúng.
Ai bảo tiên hiệp đều có những chi tiết hậu cung, nhân vật chính bá đạo, mỹ nữ đổ rập như mây, trang bức đánh mặt xảy ra thường xuyên đây?
Bầu không khí yên bình, dòng người đi qua lại đông đúc ngoài phố, khung cảnh này khiến gã cảm thấy lòng an tĩnh hơn bao giờ hết, thỏa mãn thở ra, chợt…
“Á oái oái oái! Đau quá má ơi! Đau!!!”
Âm thanh như gà c·hết trôi cứ liên hồi vang lên ở bên trên tầng lầu. Kiệt Dương chỉ lặng lẽ bịt tai lại, chán nản đưa mắt lên nhìn Giai Kỳ:
“Chú cho người ta xài thứ gì vậy? Độc dược hả?”
Người sau thản nhiên nhấp trà, tay gõ gõ lên trên mặt bàn gỗ và nở ra một nụ cười khổ:
“Tẩy Tủy Đan, vốn chỉ định cường hóa thân thể của tiểu Nhiên, nhưng không ngờ lại khiến cậu ta đau đớn như thế…”
“Kệ đi, trẻ con phải trải qua cái đau thì mới trưởng thành được”
Gã đáp lại mà tiếp tục thản nhiên đọc truyện, thậm chí còn không mảy may lo lắng gì cho cậu.
“Làm phiền chú rồi”
Kiệt Dương tựa cằm nhìn lấy Giai Kỳ mang tạp đề mà trong lòng nhổ nước bọt một cách khó hiểu.
Mẹ nó người này không phải tiên nhân sao? Vậy mà cứ thích đi chơi, sau đó lại nấu ăn, bây giờ còn chịu khó nhận trách nhiệm bán quán thay cho Trần Nhiên nữa.
“Không sao, bởi vì làm thế này cũng không chậm trễ tốc độ tu luyện của ta”
Giai Kỳ nhàn nhã nói mà đặt phần ăn lên bàn cho người khách vừa gọi, sau đó chậm rãi ngồi nghỉ ngơi và cong khóe miệng lên nói.
“Mà, quán hôm nay đông khách thật”
Nghe Giai Kỳ cảm thán, Kiệt Dương không cảm xúc ngẩng đầu nhìn lấy khắp quán rượu đầy ắp những khách, và hầu hết đều là những cô gái còn đang độc thân…
“...”
Hóa ra đây là cái gọi là sử dụng lợi thế nhan sắc trong Marketing ư?
Kiệt Dương cũng không nói gì nữa mà chỉ thở dài, tiếp tục đọc truyện, tự ảo tưởng bản thân bằng những tên nhân vật chính bá đạo đầy gái bên trong tiểu thuyết.
Mà lúc này, tiếng la lên đau đớn của Trần Nhiên cũng im bặt.
Giai Kỳ thấy thế liền cởi tạp đề ra, anh bước chân lên trên lầu và có vẻ gấp gáp đến lạ kỳ.
Kiệt Dương thấy thế mà trong lòng cười lạnh, gã chắc chắn mối quan hệ của hai người có gì đó kỳ lạ mà.
—
Trần Nhiên… lại b·ất t·ỉnh.
Ừm, không biết tại sao có từ “lại” trong câu trên, nhưng con mẹ nó, cậu đã b·ất t·ỉnh.
“Rõ ràng là sư phụ bảo dành hai tuần để luyện tập cường kiện thân thể là mọi thứ đã ổn mà…”
Cậu lẩm bẩm và nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó chợt giật mình.
Lại là nơi nào nữa đây? Không phải bản thân còn ở trong phòng của mình ư?
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh vang dội, mặt đất rung chuyển, giữa hoang mạc trống vắng, chỉ có một bóng người đứng đó.
Dần dần, Trần Nhiên có thể thấy hình dáng của hắn dần lộ rõ ra, thân cao 10 trượng, mắt rộng mày dài. Trên người còn đeo bộ giáp sắt. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí thế trong vô thức.
Người đàn ông đang cưỡi bên trên một đầu ngựa sắt khổng lồ, đôi mắt nó đỏ rực mà nhìn xuống Trần Nhiên, thở ra từng hơi lửa nhẹ.
Bộp!
Trong chốc lát, theo phản xạ Trần Nhiên đã quỳ mọp xuống mặt đất, sau đó thành khẩn nói:
“Tiểu nhân vô tình bước vào nơi này, xin tha mạng!”
Người đàn ông: ???
Ngựa sắt:...
“Tên nhóc, mau đứng dậy đi, là ta gọi người đến”
Người đó cất giọng, thản nhiên khoanh tay nhìn lấy cậu và sau đó nói.
Trần Nhiên nghe vậy mà khẽ thở phào, người trước mắt có vẻ cực kỳ mạnh mẽ, biết đâu bởi vì ngứa mắt mà đưa một bàn tay ra đập c·hết Trần Nhiên cũng nên.
“Vậy, tiền bối có gì muốn nói ạ?”
Người đàn ông chỉ hắng giọng, sau đó nói đều đều, từng lời như khắc sâu vào trong đầu của Trần Nhiên:
“Ta là Phù Đổng Thiên Vương, nay con cháu hiện chỉ còn lại một người ở bên trong Thành Vĩnh Xuân.
Tìm đến nó, và sau đó hãy giúp đỡ nó về lại con đường của mình”
“Khoan, Phù Đổng Thiên Vương, người đã cầm tre, cưỡi ngựa sắt đánh giặc!?!”
Trần Nhiên chợt giật thót lên, sau đó cậu gấp gáp hỏi mà hai mắt trợn tròn.
Con mẹ nó! Thánh Gióng?
Ngày xưa truyền thuyết về Phù Đổng Thiên Vương ai mà chả được cha mẹ kể? Nhưng… bây giờ lại có một kẻ bằng xương bằng thịt tìm đến Trần Nhiên?
Ông trời ơi, cái này…
Người đàn ông chỉ nhìn Trần Nhiên một lúc, sau đó như chợt để ý điều gì mà nhắc nhở thêm:
“Thời gian không còn nhiều, và sư phụ của ngươi, tên đó là đại phúc khí của Vĩnh Xuân, sau này sẽ mang lại đại vận cho cả đất nước”
Ầm!
Vừa dứt lời, thân thể của người đàn ông đã hóa thành đá cuội, Trần Nhiên nghe thế mà ngơ ngác, sau đó đi tới mà nghi ngờ vỗ vỗ lên trên mình Phù Đổng Thiên Vương.
“Này! Này! Ngài còn chưa nói xong!!!
Phù Đổng Thiên Vương ơi?”
Không có ai đáp lại.
Xem ra… người ta không có ý định trả lời Trần Nhiên rồi.
Cậu ngẩn người, và rồi sau đó hoang mang nhìn khắp vùng hoang mạc này, như nghĩ đến điều gì và tái mét mặt lại.
Hỏng, làm sao rời khỏi nơi này?
Trần Nhiên hoảng hốt nghĩ mà dần dần bước đi, sau đó là chạy khắp cả hoang mạc này mà hòng tìm được đường ra.
Và rồi, cậu ngừng lại.
Chi chít những bức tượng đá trải dài đến vô tận.
Xếp hàng dọc, có thể thấy bức tượng Ngô Vương từng đánh bại quân địch ba lần trên sông Bạch Giang, Tiệt Lĩnh từng dẹp loạn mười hai sứ quân, thậm chí là cả Minh Hoàn Đế Vương.
Nơi này, có thổ dân, có quan lại, có thư sinh, có võ giả, có thiếu nữ, có phụ nhân, lại có nhà sư,... Nhưng tất cả, mỗi một người đều có công lớn dựng nước, giữ nước, đánh đuổi giặc trong dẹp yên bách tính.
Ở trung tâm, một bia đá khổng lồ, Trần Nhiên thậm chí còn không thể thấy được đỉnh của nó, xuyên thẳng qua phía chân mây.
“Đầu ta còn chưa rơi xuống đất, xin bệ hạ chớ lo!”- Thượng phụ Thái sư Trung Vũ Đại vương.
“Ta thà làm quỷ Vĩnh Xuân, còn hơn làm ma đất lạ!”- Bảo Nghĩa vương Bình Trọng.
“Ta cất quân đánh giặc, không phải là có lòng ham muốn phú quý, mà chính vì muốn để ngàn năm về sau, người đời biết ta không chịu làm tôi tớ cho bọn giặc tàn ngược.”- Thuận Thiên Minh Hoàng
Trần Nhiên nhưng ngừng lại, và rồi hai mắt cậu chợt mở lớn ra, trừng trừng nhìn lên trên một hàng chữ của bia đá.
“Ngươi bảo ta g·iết người Vĩnh Xuân, khác gì bảo ta chĩa kiếm về quê hương của sư phụ?
Trước là bất nhân, sau là bất kính, ta ắt có thể làm theo?”- Trần Phúc.
Tên cha của cậu, ở trên đó, và ở gần chân bia đá là bức tượng của một người thanh niên trẻ cầm kiếm chỉ lên trên trời.
Cho dù là bức tượng đá, nhưng cũng vì thế mà tỏa ra khí phách của một anh tài, kiếm khí trùng phùng, tựa như… g·iết tiên trên trời!
Cát trắng trải dài vô tận, từng bức tượng đá như muốn lưu lại một đạo vết tích trong suốt dòng lịch sử của Vĩnh Xuân, như muốn nói lên một câu.
Bốn ngàn năm Vĩnh Xuân, bất diệt!
…
Trần Nhiên chỉ ngẩn người ra như thế, và rồi cậu thấy bản thân thật nhỏ bé giữa các truyền thuyết trong lịch sử như thế này.
Lại không biết rằng Vĩnh Xuân trước khi bị đô hộ, cũng đã từng xuất hiện vô số nhân tài, vượt xa cả Tu Chân Giới, vượt xa bất cứ nơi nào trên thế gian này.
Không gian chợt nứt ra, và rồi mọi thứ lại chìm vào đen tối.
Chỉ là hạt giống gieo trong tâm hồn đang dần nảy mầm.