Chương 13: Cao nhân tất hữu cao nhân trị
Đến chiều, Trần Nhiên lại hầu sư phụ mình đi dạo phố.
Có vẻ vừa đến nơi này, nên Giai Kỳ vẫn chưa quen với đường đi nước bước của thành Hà Việt cho lắm.
Bước đi trên đường, Giai Kỳ trở thành tâm điểm chú ý của các cô gái, chỉ thấy nàng nào nàng nấy thoáng nhìn qua đã phải đỏ mặt, về phần Trần Nhiên…
Ừm, bởi vì quá mờ nhạt nên cậu bị người ta làm lơ luôn.
Có điều Giai Kỳ thực sự rất thỏa mãn với chuyến đi này, chỉ thấy lúc này anh ta đang cầm trên tay một chiếc bánh cốm đậu dừa, vui vẻ nhấm nháp từng miếng nhỏ mà bước đi phía sau Trần Nhiên.
Tựa như một con hamster? Suy nghĩ hiện lên trong đầu của cậu.
“Kỳ quái, sao mình lại nghĩ thế nhỉ?”
Khẽ lẩm bẩm, Trần Nhiên tiếp tục bước đi, cho đến khi một bóng người lọt vào mắt thì cậu mới dừng lại.
Đó là một người đàn ông trung niên với râu tóc bạc phơ, ăn mặc tựa như đạo sĩ không vướng chút bụi trần, mỉm cười cao thâm mạt trắc.
Ông tựa lưng và mở một quầy hàng có đầy những bí tịch ở trên đó, nhưng người xung quanh không mấy để ý đến, chủ yếu họ đều là phàm nhân nên không cảm nhận được gì kỳ lạ cả.
Khi Trần Nhiên và Giai Kỳ bước lại gần hơn, ông chợt ngẩng đầu, và rồi cười lên thần bí mà cất giọng:
“Hai chàng trai trẻ, các ngươi muốn đọc chút sách chứ? Chỉ lấy có ba đồng một lần xem”
Tuyệt thế cao nhân!
Suy nghĩ hiện lên trong đầu của Trần Nhiên, cậu không thể thăm dò được võ lực cũng như tu vi của lão già này!
Vì vậy, cậu nhanh chóng cúi người định lựa một cuốn sách, nhưng ai ngờ Giai Kỳ đã nhanh hơn, chỉ thấy anh ta giơ tay ra về phía Trần Nhiên và cười:
“Đồ nhi, đưa cho vi sư cuốn sách trên tay ngươi”
Trần Nhiên:...
Khoan, ổng định đoạt hàng mà đệ tử mình lựa? Chơi gì kỳ vậy?
Cậu nghĩ thế nhưng vẫn thành thật đưa cho Giai Kỳ, giương đôi mắt buồn bực lên nhìn anh ta.
Lão già bí ẩn thấy thế mà bật cười, sau đó cười nhẹ và vuốt lấy chòm râu mà nhìn Trần Nhiên:
“Không tồi! Chắc chắc trong ba, bốn năm nữa cậu ắt sẽ có thành tựu thôi, chàng trai trẻ”
“Vâng, tiền bối quá khen ạ!”
Đối với lời khen này, Trần Nhiên hoàn toàn nghiêm túc đáp lại, cậu chắp tay với ông và lễ phép đáp lời.
Nhất định phải tìm cách để được người này chỉ điểm một, hai!
“Ta có vài từ gửi cho tiểu hữu”
Lão già cười và bình thản nói, Trần Nhiên cũng vì thế mà lắng tai lên nghe:
“Xin tiền bối chỉ giáo!”
“Ngươi Dương Khí thịnh khiến thân thể không cân bằng, tốt nhất nên-”
Nhưng còn không kịp đợi vị cao nhân này nói hết, Giai Kỳ đã trả lại tập sách cho lão, sau đó vỗ vai Trần Nhiên và mỉm cười, kéo cậu bước đi và mỉm cười ôn hòa:
“Thưa tiền bối, đây là đệ tử của ta”
Trần Nhiên:...
Lão già cũng ngẩn người ra, sau đó chỉ thở dài nhìn hai người bước đi mà lắc đầu, chép miệng cảm thán:
“Ai… lãng phí thiên phú thật…”
Nhưng trong lúc xếp lại quầy hàng mà chuẩn bị rời đi, chợt cuốn sách lúc trước mà Giai Kỳ cầm lọt vào mắt ông, chỉ có điều bây giờ đã chi chít những dòng chú thích thêm vừa mới được viết.
Ông nhíu mày cầm lấy nó và đọc, nhưng càng đọc đôi mắt càng mở to ra.
—
“Sư phụ, người ta là cao nhân, sư phụ không nhận chỉ điểm còn được, tại sao lại lôi cả con vào?”
Mà lúc này, Trần Nhiên thở dài bước đi sau lưng của Giai Kỳ, người sau thì lại vui vẻ ghé qua một quầy hàng bán bánh lọc mà mua một dĩa, vừa chấm vào chén nước mắm vừa cho lên miệng thưởng thức.
Chỉ động tác thế thôi mà lại câu hồn thêm biết bao nhiêu chị em phụ nữ, kể cả cô bán bánh lọc, quả là mỹ nam…
“Tiểu Nhiên à… không phải ta mới là sư phụ sao?”
Anh nói, trong khi lấy khăn giấy mà ưu nhã chùi lấy mép miệng và cười như nắng ấm.
Trần Nhiên nghe thế, cuối cùng chỉ thở dài mà không biết nói gì.
Chợt! Từ xa xa, bóng lão già bí ẩn kia hớt hải chạy đến trước mắt cả hai với tốc độ siêu phàm, chớp mắt đã đứng trước mặt Giai Kỳ.
Rồi, lão ta quỳ xuống dập đầu, cung kính hô to lên:
“Cảm tạ tiên sư chỉ điểm cho tiểu bối!”
Trần Nhiên: ???
Hả? Khí chất sâu không lường được đâu, khí chất thanh tiên thoát tục đâu, sao giờ ổng lại như thế này rồi?
Trong đầu cậu chợt nhớ lại cảnh Giai Kỳ cầm quyển bí tịch của lão già bí ẩn nó, dường như anh ta đã viết gì lên đó.
Quả đúng như thế, vì Giai Kỳ như biết trước việc này sẽ xảy ra, anh ta cười ôn hòa và nhìn xuống lão già.
“Ông tu luyện lệch đi sai chỗ, nay ta đã tinh chỉnh lại nên ước tính có lẽ trong vòng vài năm nữa ắt sẽ đột phá vào Tạo Hồ cảnh”
“Đa tạ tiền bối, ta không có cái gì để báo đáp, chỉ có thể đưa tiễn ngài một ít linh thạch và đan dược!”
Lão già dứt khoát rút chiếc túi vải bên hông mình xuống và dúi vào tay của Giai Kỳ, sau đó còn đứng dậy chắp tay thêm một lần nữa, rồi thân hình nhanh chóng biến mất.
Giai Kỳ tiện tay rót ra một tách trà và nhấp, mở túi vải ra xem một hồi, sau đó mỉm cười:
“Không tệ, ba trăm viên trung phẩm linh thạch, vài viên đan dược không đáng nói”
Mà suốt cả quá trình, Trần Nhiên há hốc mồm ra, não cháy máy.
“Tất cả công pháp đó đều không phù hợp với ngươi.
Nói đúng hơn, ngươi không hợp tu tiên”
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Giai Kỳ thu lại túi vải và đứng dậy bước đi, sau đó khẽ chép miệng với vẻ tiếc nuối.
Trần Nhiên nghe thế mà đứng dậy bước đi theo sau lưng anh ta, chỉ thấy Giai Kỳ nói tiếp:
“Nếu cứ tiếp tục tu tiên, có lẽ ba, bốn năm sau ngươi sẽ chạm vào Kết Thủy, nhưng thủy chung không có cách nào để đột phá vào cảnh giới đó.
Để ta làm một cái ví dụ, Tụ Khí phải hấp thu linh khí, mỗi người đều có một giới hạn, nhưng toàn bộ dương khí mà ngươi hấp thu vào sáng nay… phần lớn đều biến mất.
Đúng, toàn bộ đều biến mất một cách kỳ lạ”
Trần Nhiên nhíu mày, nhưng không nói gì cả, bởi vì chính cậu cũng cảm thấy thế, chỉ có một phần rất nhỏ Dương Khí còn lưu lại trong thân thể.
“Nên trước cứ luyện hóa Tẩy Tủy Đan cường kiện thân thể của ngươi trước, sư phụ sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này”
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, trong khi tay vẫn xoa cằm đăm chiêu.
Phải giải quyết, bởi vì kẻ này chính là nguồn giải quyết Dương Khí an toàn nhất hiện tại đối với anh.
Dương Khí đầy, thân thể không chịu được mà nóng lên, thậm chí có một lần, Giai Kỳ đã cho nổ cả một cái tông môn thành bình địa.
Nói chung thực sự rất nguy hiểm!
—
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tối đến, tại phòng của Giai Kỳ, hai thầy trò ngồi xếp bằng đối diện nhau.
Tới lúc này, sau khi nghe người sau giải thích, Trần Nhiên mới biết được sư phụ mình… con mẹ nó là nguồn Dương Khí khổng lồ biết đi!
“Nên sư phụ, con phải làm như thế nào?”
Trần Nhiên thở dài và đưa tay vuốt trán, sau đó đưa mắt nhìn Giai Kỳ.
Người sau mỉm cười ấm áp tựa gió xuân thoảng qua:
“Nhắm mắt lại”
“Con nhắm rồ-”
Cốp!
Một cú chưởng đánh lên trán Trần Nhiên, sau đó cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã b·ất t·ỉnh.
…
Thời gian chóng mặt trôi, thoáng chốc sáng sớm đã kéo đến.
Trần Nhiên lơ ngơ tỉnh dậy và nhìn xung quanh, là căn phòng của cậu nhưng…
Có gì đó không đúng?
Bước ra ngoài quán rượu, Kiệt Dương ngồi ở quầy thanh toán đọc truyện, lão Thích Thành Công vẫn chày cối nằm ườn ra ngủ ở ngoài cửa quán.
“Này anh Dương, đêm qua em có làm gì không?”
Trần Nhiên nghi ngờ và hỏi lấy gã ta, chỉ thấy gã kỳ quái nhìn cậu:
“Hả? Ai mà biết chứ?”
Trần nhiên:...
Một ngày kết thúc trong sự yên bình đến kỳ lạ.