Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Của Hiệp Khách

Chương 12: Bái sư nhanh nhất lịch sử




Chương 12: Bái sư nhanh nhất lịch sử

Đây là đâu?

Ý nghĩ hiện lên trong đầu Trần Nhiên, cậu hiện đang đứng dưới cây một cây cổ thụ, bên trên thảo nguyên xanh mướt.

“Không phải… người mình còn dính đầy… sao lại thế này?”

Hoang mang lẩm bẩm, Trần Nhiên bước đi, với hi vọng rằng tìm được bóng dáng quen thuộc của con đường dẫn đến nhà mình.

Chợt, cậu ngừng lại.

Trước mắt Trần Nhiên là một người thư sinh, khuôn mặt dẫu cho có bình thường nhưng khí chất lại nho nhã vô cùng.

Anh ta ngồi trước bàn đá, tay chậm rãi lật cuốn thư tịch và chăm chú đọc.

Nhưng trừ khí chất ra, vóc dáng của người này rất quen thuộc.

Cậu giật thót lên, sau đó chạy về phía trước, tay giơ cao lên và la lớn:

“Này!”

Người thanh niên mỉm cười ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau, và rồi Trần Nhiên chợt há hốc mồm.

Là… chính mình? Nếu cậu không sai, chắc chắn khuôn mặt đó là mặt của mình!

Anh ta khẽ mỉm cười ngẩng đầu, tay gấp sách lại và nhàn nhã nói:

“Giờ không phải thời điểm thích hợp”

“Trần Nhiên” khác nói, sau đó giơ một ngón tay ra, chỉ về phía cậu.

Tuy có hơi xa, nhưng cậu có thể thấy… tên này con mẹ nó đang đọc tạp chí người mẫu! Còn là loại quần lót ren…

Không gian nứt ra, cả thế giới tối đen, Trần Nhiên cắn răng, cố gắng la lên một câu:

“Con mẹ nó, tại sao lại đọc tạp chí người mẫu??? Tại sao lại là quần lót ren???”

Rồi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.



Trần Nhiên lờ mờ tỉnh lại, cậu giương mắt nhìn lên bầu trời, sau đó khẽ thở dài.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Âm thanh nhu hòa tựa làn thanh thủy vang lên, người thanh niên đã ngồi bên cạnh Trần Nhiên từ khi nào, tay đang lật một tấm bản đồ và xem xét, rồi lại cười trừ:



“Thật xin lỗi nhé, chỉ là ta không ngờ sẽ có người ở đó…”

Phản ứng đầu tiên của Trần Nhiên là đưa tay lên xoa mặt, xoa người, xoa lấy thân thể của bản thân và rồi thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, thì ra tôi chưa dính…”

Nhưng rồi, cậu ngừng lại.

Áo mình đâu?

Trần Nhiên:...

Khoan đã, đừng nói là…

“À, áo cậu còn đang phơi ở đằng kia kìa”

Người mỹ nam bình thản chỉ tay về phía cái áo chỏng chơ đang bay phất phơ giữa gió và nói, tiện thể nở một nụ cười và quay sang nhìn Trần Nhiên:

“Ta đã giúp cậu rửa sạch thân thể mình rồi đấy”

Ôi vãi con mợ nó…

Trần Nhiên thoáng tái mặt, cảm nhận được thân thể đầy đau nhức mà nhìn sang người thanh niên:

“Hả? Anh làm gì đấy?”

Anh trai, cho dù anh rất đẹp trai, tu vi còn không hề tầm thường, khí chất phiêu dật tựa như tiên, nhưng em thẳng!

Người thanh niên vẫn cười ấm áp như nắng ban mai, sau đó chỉ vào sợi dây đã rách tả tơi ở bên cạnh hai người.

“Ta dùng một sợi dây cột lên trên hông cậu, sau đó treo cậu giữa thác nước một tiếng đồng hồ liền”

Trần Nhiên:...

Nghe vậy khiến cậu an tâm phần nào, nhưng vì cái gì lại có cảm giác bản thân vừa đi qua Quỷ Môn Quan vậy?

“Bỏ qua chuyện nhỏ nhặt đó đi, ta là Giai Kỳ, tu vi đạt đến Kết Thủy cảnh đỉnh phong, đệ tử chân truyền của Thuần Dương Cung, trong tương lai nhất định sẽ đạt đến Khê Xuyên cảnh”

Tụ Khí, Kết Thủy, Tạo Hồ, Khê Xuyên, Tràng Giang, Đại Hải.

Khê Xuyên coi như là nằm trong số chiến lực tối cao của Tu Chân Giới, nhớ không lầm ba của Trần Nhiên lúc trước cũng nắm giữ chiến lực chừng đó.

Nhưng tại sao ông lại nói mấy thứ đó cho tôi chứ?

Trần Nhiên cảnh giác nhìn Giai Kỳ, cậu bất giác giữ khoảng cách với anh ta, người sau nói xong liền mỉm cười nhu hòa, từ trong hư không lấy ra một viên đan dược:



“Tẩy Tủy Đan, có thể giúp cường kiện thân thể”

“Tiên sinh cứ nói!”

Trần Nhiên nhanh chóng nhận lấy viên đan dược, nghiêm túc ngồi xếp bằng nhìn Giai Kỳ.

Cũng không có gì bất ngờ, người sau mỉm cười nhìn Trần Nhiên:

“Vậy, ta thấy cậu căn cốt kỳ mạch, nhân tài như vậy để ở trần gian này cũng phí, có muốn nhận ta làm sư phụ, từ nay chỗ ở đều là ta lo liệu cả”

Cái này… nhưng nếu vậy thì gã Kiệt Dương…

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Kệ mẹ lão đó đi, giữa một tên thích móc mũi bị r·ối l·oạn tiêu hóa đầy vô dụng và một người có tương lai tốt đẹp,thiên phú lẫn ngoại hình đều đỉnh cao thì chọn ai?

Về phần âm mưu, buồn cười, một kẻ như Trần Nhiên thì có gì để người ta phải âm mưu chứ? Chắc chắn là do tư chất thiên tài của cậu được Giai Kỳ ghi nhận!

Không, thực ra kẻ này âm mưu đầy mình!

Giai Kỳ mỉm cười, có vẻ bởi vì thu Trần Nhiên làm đồ nên rất vui.

Người khác sinh ra hết Thuần Dương chi thể lại tới Cửu Dương chi thể, mà anh… lại là Cực Dương chi thể.

Tốc độ tu luyện viễn siêu cả hai thể chất trên, nhưng Dương Khí lại ngập tràn thân thể, thậm chí nếu không thải ra kịp thời sẽ dẫn đến bạo tẩu.

Cực kỳ bóp người!

Nhưng hôm nay, anh đã tận mắt thấy có người lại ngấu nghiến ăn hết đống Dương Khí này trong chớp mắt trong lúc b·ất t·ỉnh, hơn nữa còn không có vẻ là chịu tác dụng phụ gì.

“Sư phụ nói đúng, quả nhiên nơi này ắt có giải pháp cho Cực Dương Chi Thể”

Giai Kỳ lẩm bẩm với vẻ hài lòng, sau đó chìa bản đồ ra cho Trần Nhiên:

“Đây, ngươi giúp sư phụ tìm chỗ này, ta vừa mua phần đất này làm chỗ ở tạm tại nhân gian nhưng tìm nó không ra”

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi ắt sẽ giúp người!”

Trần Nhiên nghiêm túc cầm tấm bản đồ, trong lòng còn cao hứng hơn nữa bởi vì giúp được sư phụ của mình.

Một lần ra tay đã là Tẩy Tủy Đan, lần sau là cái gì cơ chứ?

Khi nhìn vào bản đồ, tuy có hơi quen thuộc nhưng cậu vẫn dẫn cả hai đi theo hướng định sẵn.

Ba mươi phút sau, hai người dừng chân lại trước một quán rượu quen thuộc.



Trần Nhiên:...

Giai Kỳ mỉm cười, sau đó nhìn vào bên trong quán rượu và xoa cằm, có hơi tiếc nuối và chép miệng:

“Ta vừa mua cả quán rượu này, vừa bỏ tiền ra thuê lấy một người làm chủ quán, không biết kẻ đó đã đến chưa”

“Đây…”

Kiệt Dương vẫn mải mê đọc truyện, tay giơ lên cao và uể oải phàn nàn:

“Chậm quá đấy, phải đợi đến khi tôi bị bên môi giới đuổi đi thì mới thấy mặt tên này ló dạng ra”

Giai Kỳ cũng không vì thế mà tức giận, anh ta khoanh tay và bình thản mỉm cười:

“Thứ lỗi, thứ lỗi…”

Trần Nhiên:...

“Sư phụ, đuổi việc tên này đi, hắn không làm chủ quán được!”

Tức khắc, cậu chỉ về phía Kiệt Dương mà tố cáo tên rởm này, chỉ thấy Giai Kỳ cười tươi và xoa cằm:

“Đây là vị bằng hữu đầu tiên của ta ở nơi này, Liệt Dương tiên sinh tuy không phải tiên nhân lại rất thông thái, có người như thế giữ quán là vinh hạnh của ta đấy!”

“Là Kiệt Dương…”

Kẻ sau ngáp một cái và lẩm bẩm.

Trần Nhiên nhìn kẻ tung người hứng mà lòng như có một vạn con trâu chạy qua, mặt không cảm xúc đi vào quán, cầm lấy khăn và lẳng lặng lau bàn.

Quá mệt mỏi, không còn gì để nói…

“Buổi tối nhớ đến phòng ta nhé”

Giai Kỳ trước khi đi sắp đồ vào trong phòng đã tươi cười như nắng ấm và nói, tối nay lại thêm một đợt thải Dương Khí nữa, trăm sự phải nhờ đệ tử rồi.

Trần Nhiên nghe thế mà sóng lưng lạnh buốt lên, còn Kiệt Dương thì giật mình há hốc mồm, gấp sách lại.

Cộp… cộp… cộp…

Sau khi Giai Kỳ đi lên trên tầng lầu, Kiệt Dương đưa ánh mắt thán phục nhìn cậu, tay giơ ngón cái ra:

“Hay! Quyến rũ được cả đệ tử chân truyền của Liệt Dương Cung, quả nhiên anh không nhìn lầm chú!”

Bẹp!

Giẻ lau bay thẳng vào mặt Kiệt Dương, Trần Nhiên nghiến răng gầm to lên:

“Mả mẹ nhà anh, anh coi tôi là thằng gay à?”