Chương 11: Tập kích!
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đấy, có vẻ triều đình cũng không truy cứu việc này vì lý do gì đó.
Mà tu vi của Trần Nhiên cũng tăng tiến, nếu nói không ngoa thì có lẽ chỉ trong vòng bốn, năm năm, ắt sẽ có cơ hội tiến vào Kết Thủy tiên nhân! Hai mươi hai tuổi Kết Thủy! Nghe ngầu lắm đúng không?
Ấy vậy mà, vị “thiên tài” này lại phải đang ngồi chùi bàn ghế để chuẩn bị cho việc mở quán rượu vào sáng sớm.
Còn lão chủ quán, lần này lão đã cày xong bộ truyện 18+ đó, rất hào hứng mà quay lại với Chiến Phá Thương Khung.
“Ngày nào cũng cắm mặt vào đọc truyện, sao anh không tu tiên luôn đi?”
Bẹp!
Giẻ lau bàn bay thẳng vào mặt Kiệt Dương, Trần Nhiên không nhịn được mà nổi giận.
Mẹ cái thứ chủ quán rách! Nấu ăn giao cho cậu, lau dọn giao cho cậu, tiếp khách giao cho cậu, còn mình ngồi thu tiền? Cái thứ không làm mà lại đòi có ăn à?
Nhưng mà Kiệt Dương chỉ khẽ run lên một cái, sau đó gã nằm oài ra bàn, còn không thèm vén giẻ lau ra khỏi đầu của mình mà tiếp tục lật sách, rung đùi và đọc tiếp bộ truyện.
Đây là bị nghiện rồi?
Mà ở ngoài cửa, lão hành khất Thành Công lại vắt chân lên nằm tựa vào nó, sau đó gác tay ngủ, miệng ngoác ra chảy cả nước bọt xuống sàn nhà.
Một tên chủ quán vô dụng, một gã hành khất ăn bám và tất cả mọi việc giao hết cho mình.
“À, hôm nay chú mày không cần phải mở quán đâu”
Bất chợt, Kiệt Dương lên tiếng, gã vứt đi cái giẻ lau và thở ra, khoanh tay lại nhìn Trần Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Nhiên thấy thế mà ngẩn người:
“Sao vậy?”
Chỉ thấy gã cười, rồi đưa tay ra ngoáy ngoáy mũi, bình thản lên tiếng:
“Chúng ta phá sản rồi”
Trần Nhiên: !!!
Chỉ có thế, một tiếng la lớn vang lên:
“HẢ?”
—
“Chuyện là… anh mày mua mảnh đất này từ bốn năm trước, nhưng đến giờ mới trở về…
Vì vậy… thuế đất tăng vùn vụt…”
“Và trước khi anh nhận ra, nó đã đạt đến một cái giá lố bịch?”
Trần Nhiên thở dài và vuốt trán, không thể tin tưởng được lời của Kiệt Dương vừa nói, bởi vì cậu không nghĩ bản thân chỉ vừa mới chân ướt ráo đến Kinh Đô đã… vô gia cư.
—
“Các người còn không mau dọn đi!?”
Chợt, một giọng nói vang lên, người đàn ông cao to hùng hùng hổ hổ đi vào quán rượu.
Kiệt Dương cũng không mấy bất ngờ gật đầu, từ khi nào lão ta đã chuẩn bị xong hành lý của cả hai, đứng dậy rời khỏi quầy và tiện thể kéo theo cả Trần Nhiên:
“Đi! Từ giờ… nơi này… không còn thuộc về ta nữa rồi”
“Ừ”
Trần Nhiên nghe thế mà mặt không đổi sắc gật đầu.
Lão ta quay người lại bước đi, người đàn ông cũng vì thế mà sững sờ.
Bóng dáng tựa như đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng chỉ một chốn để trở về vẫn không thể có được.
Một bóng lưng cô độc… Đó là những gì mà hiện lên trong đầu của người đàn ông.
Bất giác trong tâm trí ông ta lại hiện lên cảnh tượng những con người nghèo nàn bị tước đi chính ngôi nhà của bản thân, phải lang thang khắp những nẻo đường để kiếm sống, lòng chợt dấy lên cảm giác tội lỗi.
Nhưng nếu không làm thế thì sao ông có thể kiếm sống và nuôi gia đình được cơ chứ? Ông cũng có vợ con, người mà mình quan tâm.
Vì vậy, những gì mà ông có thể dành cho họ lúc này, chỉ là một lời xin lỗi:
“Thật xin lỗi, hai chàng trai trẻ”
Và rồi, đập vào mắt ông là cảnh Kiệt Dương đang nằm dài ra ở trước lối vào quán rượu, mặt đất đã được trải thảm và gã đang tựa đầu lên chiếc gối êm mà say mê đọc truyện, còn chả thèm để tâm đến lời ông nói.
Cái tên này chỉ bước đi có vài bước để ra khỏi quán mà nằm bẹp dí ra đấy, mặt dày quá chứ?
Người đàn ông:...
Người đi đường qua lại đều chỉ chỏ về phía Kiệt Dương, nhưng Thích Thành Công thì khác.
Lão ta cười lớn lên và giơ tay ra, tựa như đàn anh đang dẫn đạo lấy đứa em thơ ngây của mình với Kiệt Dương:
“Chào mừng đệ đến với thế giới của chúng ta”
Thế giới gì của ông? Thế giới của những tên vô gia cư hay là thế giới của những lão sắc quỷ?
Trần Nhiên nhìn cảnh này mà cứng họng, cuối cùng cậu chỉ đành thở dài lên thất vọng.
Chỉ thấy Kiệt Dương đột ngột giơ bịch tiền ra và chán nản nói:
“Chú đi thuê căn khách sạn nào đó đi, xong thì báo cho anh”
Cũng may là lão này không mặt dày đến mức tính đóng đô tại lề đường trong đêm nay.
Bất lực nhổ một ngụm nước bọt trong lòng, Trần Nhiên tiếp lấy bịch tiền giắt bên hông, gật đầu và rồi quay lưng bước đi ngay.
“Hết cách với anh đấy”
—
Dọc đường đi có nhiều khách sạn, Trần Nhiên ghé vào hỏi thăm nhưng vẫn chưa chọn được nơi nào cả, bởi vì…
Thật mẹ nó đắt tiền!
Thôi thì bây giờ ta cứ đi tiếp, biết đâu sẽ tìm được khách sạn với giá rẻ hơn chăng?
Với suy nghĩ ki bo như trên, Trần Nhiên tiếp tục bước đi hàng tiếng đồng hồ sau đó, cho tới khi cậu kịp nhận ra thì bản thân đã tới chân của một thác nước mất rồi.
Nơi đây rừng lá um tùm đến nỗi ánh nắng khó mà chiều qua, cỏ dại mọc xum xuê, đường đi thì mọc đầy rêu trông rất cũ kỹ.
Nhưng chợt, có thứ gì đó khiến cho chân khí trong cơ thể của Trần Nhiên cảm nhận được, trong chốc lát tu vi của cậu thế mà tăng lên một phần nhỏ! Chuyện này khiến Trần Nhiên kinh hãi.
“Có bảo vật xuất thế? Hay là linh mạch ở dưới nơi này? Hay là…”
Tuy không biết là việc gì, nhưng linh cảm mách bảo cho cậu rằng chỉ cần đi về phía trước ắt sẽ khiến tu vi của Trần Nhiên tăng tiến nhiều lắm!
Quả nhiên, khi càng lại gần thác nước hơn, Dương khí tỏa ra ngày càng mạnh, tu vi của Trần Nhiên bởi vì thiên phú mà khựng lại bấy lâu năm cũng dần dần hấp thu chúng mà có chuyển biến.
Rồi, một bóng người lọt vào mắt cậu, câu nói đầu tiên mà Trần Nhiên không kìm được là:
“Mẹ nó, cái nhan sắc trời ban…”
Dưới thác nước, một người thanh niên mặc kim sắc trường bào, khuôn mặt như một mang theo vẻ lạnh nhạt nho nhã, mái tóc đen dài tới hông, lúc này anh ta đang xếp bằng, nhắm mắt thiền định ở dưới thác nước.
Nhan sắc yêu nghiệt đến thế, thậm chí trong những người mà Trần Nhiên gặp qua, có lẽ chỉ có Minh Đại Công Chúa mới so sánh được với người này.
Mà, tại sao cậu phải so sánh với một cô công chúa cơ chứ?
Nhưng, tiếp đó Trần Nhiên lại không kìm được mà phát ra câu nói thứ hai:
“Vãi lìn, anh trai, đầu óc anh không có vấn đề chứ?”
Quả thật, lúc này vị mỹ nam đây đang xếp bằng, nhưng không phải để tu luyện mà là… phát tán ra dương khí cho mọi vật xung quanh, kể cả thứ dương khi mà Trần Nhiên vừa hấp thu cũng là của kẻ này.
Tu luyện giả theo chính đạo đều hận không thể hấp thu dương khí, kẻ này lại muốn thải ra Dương Khí trong thân thể mình, xem ra đầu óc thật sự có vấn đề.
Nhưng hàng trời cho thì ai cũng muốn? Thế là Trần Nhiên lén lút núp sau bụi cỏ người này, im lặng hấp thu lấy dương khí và bắt đầu luyện hóa lấy nó, cũng xếp bằng lại và tu luyện.
—
Mà lúc này, người thanh niên đó hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nhắm mắt mà tỏa ra dương khí xung quanh.
Kỳ quái, sao lại có cảm giác như dương khí bị hấp thu vậy?
Nhưng thế cũng tốt, ở thế gian này không có người tu luyện để luyện hóa dương khí, bây giờ anh chỉ có thể chọn cách thải ra ở giữa chốn rừng xanh như thế này.
Hai người không biết gì, nhưng lại có tư tưởng lớn gặp nhau, thế là cả hai tiếp tục chìm vào quá trình tu luyện, cho đến khi…
Bẹp!
Một thứ gì đó đen đen rơi xuống đầu của Trần Nhiên, kèm theo đó là một mùi thum thủm.
Trần Nhiên:...
Cậu hoang mang ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở bên trên thác nước là một đàn bò đang vô tư gặm cỏ, thi thoảng lại chìa mông về phía thác nước, và nếu có tư duy một cách bình thường, ai cũng biết thứ “đen đen” đó là thứ gì.
Bẹp! Bẹp! Bẹp!
Người thanh niên vừa mở mắt ra, sau đó ngẩng đầu đã thấy hàng loạt những vật thể không xác định đang bay về phía mình, chợt nhíu mày và rút từ trong ngực ra một lá bùa mà giơ lên trên cao, hô:
“Thuẫn Phù!”
Ngay lập tức, một linh khí tản ra và tạo thành lá chắn bao quanh lấy anh ta, những thứ đen đen đó bị chặn lại mà phát ra từng âm thanh “bép bép” nhìn cảnh này mà Trần Nhiên như phát khóc.
Anh trai ơi, anh con mẹ nó dùng một cái bùa… còn là hàng xịn để chặn lại những thứ đó?
Thôi thì, lỡ dùng anh cho em xin…
…
Đợt tiến công “cực kỳ dữ dội” của đàn bò kéo dài hai mươi giây, may mắn là Trần Nhiên không bị trúng phát nào ngoài phát mở màn cả, bởi vì người ở trung tâm của những phát bắn là vị mỹ nam kia.
Trần Nhiên nghiến răng lên, sau đó đưa tay ra vén mấy thứ bẩn thỉu đó khỏi đầu mình mà lẩm bẩm:
“Mẹ, cái đàn bò đó lên kế hoạch sẵn hả? Sao đột nhiên đi giải tỏa tâm sự hàng loạt vậy?”
Cùng lúc đó, người thanh niên nhìn lên thác nước này, khẽ chép miệng và cảm thán, mang theo sự tiếc nuối trong đó.
“Chậc… thác nước này cũng vốn là một địa điểm có cường độ linh khí không tệ, vậy mà lại trở thành bồn xí cho gia súc…”
Vừa nói, anh vừa giơ tay lên, lập tức lớp khiên tản đi, tiện tay ném những vật thể kỳ quái đó về một phía.
Trần Nhiên nhìn cảnh này, ngớ người ra.
Khoan, đừng nói là…
Bẹp!
m thanh to lớn vang lên, toàn bộ hỏa lực của đàn bò ngay lập tức bay về phía Trần Nhiên, sau đó bao phủ lấy thân thể cậu.
“Cái con mẹ gì vậy!?”
Lần này, như không nhịn được nữa mà Trần Nhiên hoảng hốt đứng dậy, toàn thân thể không đâu không dính “vật thể kỳ bí” và hét toáng cả lên.
Mà người thanh niên cũng vì thế mà giật mình, rồi sau đó anh nhìn cảnh này mà ngạc nhiên khi thấy thứ mình vứt đi giờ lại trở thành người.
Cái gì? Đống đen đen đó còn có thể hóa hình, trở thành tà ma ư?
Không tốt, phải tiêu diệt nó!
“Phá!”
Lập tức, anh ta tung chưởng, một cỗ lực cực kỳ lớn bắn về phía Trần Nhiên, sau đó đánh bay cậu vào vách đá.
Ầm!
Cảm giác đau đớn truyền đến, Trần Nhiên giơ mắt lên nhìn người mỹ nam này mà cứng họng, cuối cùng cũng thốt ra một câu:
“Con… mẹ nó…”
---
Lời tự bạch:
Chào mọi người, hẳn các bạn đọc đến đây sẽ thấy bộ truyện này... thật con mẹ nó xàm và lố bịch.
Nhưng phong cách truyện của ta là như vậy, cũng không thể sửa dần mà chỉ tiến bộ hơn, nên mong các bạn hãy bình luận và ủng hộ để tiếp thêm động lực cho ta nhé.
Thân