Đạo Chu

Chương 637




"Bất Nhạc? Một gã hồn tôn mà dám khi dễ anh em ta? Đi, Mập mạp, ngươi dẫn đường, chúng ta phải đi xem sao. Vô Cực, Tiểu Áo, hai ngươi có đi không?" Đái Mộc Bạch hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mập mạp, lúc trước hắn cũng không ít lần tranh gái, chỉ có điều hắn toàn chiếm tiện nghi mà thôi, từ khi Chu Trúc Thanh tới, hắn mới kiềm chế lại, càng huống chi mập mạp bị đánh thật là thảm, mặc dù nhìn qua không có tổn thương gân cốt, nhưng tội này đủ lớn rồi.

Vũ Vô Cực đang nấu ăn cũng hơi gật đầu: "Đi, cùng đi xem sao!" Bàn tay hắn uyển chuyển trên chiếc xong trảo. Thức ăn làm cho mùi hương dậy lên làm cho đám người ở đây hết thảy đều chảy ra nước miếng dòng dòng.

Loại chuyện này căn bản không thể nói ai đúng ai sai, nhưng phải đứng về phía anh em mình. Mắt thấy anh em mình bị đánh, nếu không ra tay thì không phải là nam nhân. Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói: "Ta đương nhiên là đi, ta muốn nhìn xem, ai có thể hèn mọn hơn cả tên mập này. Cho dù đánh không lại, có Ma Cô tràng của ta, chẳng lẽ lại không kịp chạy sao."

Mã Hồng Tuấn vừa nghe ba người khẳng định sẽ vì mình xuất đầu lộ diện, nhất thời mừng rỡ: "Anh em tốt, đi, chúng ta bây giờ phải đi ngay, nói không chừng còn có thể tóm được hắn." Nói xong hắn lập tức nhảy dựng lên muốn xoay người chạy ra ngoài, tựa hồ trên người không có chút thương tích nào. Dường như ngay cả thức ăn lúc này e rằng cũng không quan trọng bằng việc lập tức phải báo thù.

Bất quá Đái Mộc Bạch vẫn là vươn tay túm lấy bả vai hắn lại: “Ăn cơm tối đi rồi ăn trước đã!” Đái Mộc Bạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Mã Hồng Tuấn an ủi:" Gấp cái gì, muốn đi cũng phải ăn no đã, như vậy mới có khí lực. Thuận tiện ngươi kể một chút về vũ hồn của tên kia đi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Mã Hồng Tuấn mặc dù có vẻ rất vội, nhưng trong bụng quả thật trống rỗng, một lần nữa mọi người lại ngồi xuống, vừa ăn cơm tối, Mã Hồng Tuấn vừa đem mọi chuyển kể ra. "Hắn vóc người không cao, ước chừng chỉ khoảng một thước sáu, mặt mũi đen xì, trông như mới bước ra từ hố than. Vũ hồn của hắn rất kỳ quái, không phải công kích, phòng ngự hay tốc độ, có cảm giác như …" Ánh mắt mập mạp chuyển sang người Vũ Vô Cực:"Tựa hồ có tác dụng không sai biệt lắm so với Tiểu Y, chỉ là hình dạng khác."

Vô Cực nhăn mày lại trong khi nấu ăn. Đái Mộc Bạch liếc nhìn về phía Áo Tư Tạp cơ hồ đồng thanh nói: "Khống chế hệ hồn sư?"

Mập mạp gật đầu, "Chính là khống chế hệ. Vũ hồn của hắn nhìn bên ngoài là hai nửa vòng tròn giống cái lồng nhốt chim cỡ cái bánh bao hấp, màu hồng phấn. Khi hắn xuất ra vũ hồn ngang hông, bộ dáng trở nên rất độc ác. Lúc đánh với ta, tổng cộng hắn sử dụng hai hồn kỹ. Hồn kỹ thứ nhất biến hai cái lồng tử to dần, ngăn chặn Phượng Hoàng Hoả Tuyến của ta. Hồn kỹ thứ hai dùng hai cái lồng tử một trước một sau vây khốn thân thể ta. Cái lồng tử kia cảm giác rất mềm dẻo, không biết làm bằng chất gì, ngay cả Phượng Hoàng Hoả Diễm của ta cũng không thể phá hư nó. Đem ta bao vây trói buộc không khác gì hấp bánh bao, sau đó biến ta thành bao cát."

Vũ Vô Cực kỳ quái nhìn Mã Hồng Tuấn hỏi: “Thứ này có chỗ nào giống võ hồn của Tiểu Y chứ?”

Mập mạp xấu hổ đỏ mặt, quả thực mường tượng quá không giống gì đó. Lại nghe được Đái Mộc Bạch mở miệng hỏi: "Nói như vậy, hắn còn hai hồn kỹ khác chưa có thi triển ra."

Mập mạp nói: "Đái đại ca, với ba người đều là hồn tôn, hơn nữa còn ta là đại hồn sư hai mươi bảy cấp, chẳng lẽ còn sợ không làm gì được hắn? Huống chi, võ hồn Vô Cực ca khá đặc biệt có thể công, có thể phòng. Chúng ta còn lo lắng cái gì!?" Hắn hiểu sai ý, tưởng rằng Đái Mộc Bạch sợ.

Đái Mộc Bạch tức giận hừ nhẹ một tiếng: “Mập mạp, ngươi thì biết cái rắm!” Hai cái lồng tử màu phấn hồng? Đây là vũ hồn loại gì? Cho dù lăn lộn trong giới hồn sư đã nhiều năm, với kiến thức của Đái Mộc Bạch cũng không nghĩ ra được: “Khống chế hệ hồn sư tương đối đặc thù. Dưới tình huống một chọi một, khống chế hệ hồn sư có ưu thế rất lớn. Mập mạp, nếu chúng ta gặp hắn, ngươi phụ trách công kích xa quấy nhiễu, ta cùng Vô Cực tấn công trực diện. Tiểu Áo phụ trách hỗ trợ. Hắn khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta. Khống chế hệ không giống với cường công hệ, chỉ cần hắn không thể khống chế đồng thời tất cả chúng ta, thì hắn sẽ thua.”

“Chiến thuật này cũng có thể!” Vũ Vô Cực chỉnh thức ăn thành từng món đặt lên bàn. Hắn gật đầu đem chiếc tạp giề kéo xuống phía dưới: “Hẳn là võ hồn của hắn có kháng lửa, nếu không tà hỏa của ngươi không đến nỗi một điểm tác dụng cũng không có. Bất quá trận chiến đầu này ta nghĩ mình tự đến đây đi. Hy vọng hắn có thể cho ta rèn luyện một chút.”

Võ tu chính là liên tục khiêu chiến cường già tiến hành lột xác và độ kiếp. Hiện giờ võ tu Vô Cực đạt đến cấp hai mươi chín nếu tính theo hồn sư. Nếu muốn tiến vào cấp tiếp theo, hắn có thể tuỳ tiện tiến vào. Bất quá lôi kiếp xác thực có chút khó độ. Vì vậy hắn muốn khiêu chiến với hồn tôn để vượt qua cực hạn đem bản thân tích luỹ tốt nhất. Khi đó hắn mới dám khiêu chiến đại lôi kiếp khi đánh sâu vào cấp tiếp theo.

“Vô Cực ca...” Mã Hồng Tuấn kinh ngạc mở miệng lên tiếng nói: “Ngươi phải biết hắn chính là hồn tôn a. Cấp bậc chính là ngoài bốn mươi cấp. Hiện giờ ngươi bất quá mới chỉ có ba mươi chín cấp có thể đánh với hắn sao?”

“Không biết, phải đánh mới biết được!” Vô Cực lắc lắc đầu mở miệng nói: “Bởi vì ta ẩn ẩn sắp đột phá ba mươi cấp. Lần này ta muốn thông qua giao chiến với hắn để xung kích cảnh giới tiếp theo. Mọi người cứ giao hắn cho ta. Đến lúc đó ta không đáng lại hắn được thì mọi người ra tay là được. Đúng rồi, hắn ở chỗ nào vậy? Sau khi ăn xong, chúng ta cùng nhau đi!”

“Vô Cực ca, đó là một thanh lâu ở ngõ hèm ở thành Tác Thác.” Mập mạp cười mở miệng khẽ nói: “Nơi này cách đây cũng không xa. Chúng ta chỉ cần đi...”

“Thanh lâu!?” Một giọng nữ hết sức âm trầm phát ra. Giọng nói này nhất thời làm cho đám người rùng mình lại. Họ quay lại thấy được một thiếu nữ có mái tóc màu vàng và con mắt màu nâu xinh đẹp đang đứng đó. Hắc khí từ cơ thể nàng tràn ra, con mắt nhìn trừng trừng về phía Vũ Vô Cực: “Hình như ta vừa nghe thấy được hai từ Thanh Lâu!”

“Ông chồng đẹp trai của em!?” Một giọng nói khác cũng hết sức thanh thuý phát ra: “Hình như em nghe được hai từ thanh lâu này? Chắc lẽ là em đã nghe lầm rồi sao?” Chiếu Mỹ Minh khẽ nhẹ nhàng quệt miệng hỏi.

Tiểu Y theo sau nhướng mày, Chu Trúc Thanh thì kỳ quái nhìn về phía đám người, Ninh Vinh Vinh dùng ánh mắt khinh bỉ. Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng cười khẽ nói: “Thật là nam nhân a! Nhanh như vậy đã không chịu được muốn tìm thanh lâu sao?”

Đái Mộc Bạch ngay lập tức vội vã biện giải: “Trúc Thanh, không giống ngươi nghĩ đâu! Hãy nghe ta giải thích!” Chu Trúc Thanh chỉ lặng lẽ lườm hắn một cái. Đái Mộc Bạch buồn bực nhìn về phía mập mạp Mã Hồng Tuấn nói: “Mập mạp, ngươi hại ta thật thảm a. Ngươi còn không mau giải thích!”

“Quản ta chuyện gì!” Mập mạp Mã Hồng Tuấn bĩu môi thầm nghĩ trong lòng: “Đáng đời các ngươi. Một đám tiện nhân có người yêu xinh đẹp. Đều đáng chết!”

“À... thì mà là...” Vũ Vô Cực cười khổ đem thức ăn hoàn thành nốt mở miệng nói.

Đem mọi chuyện kể hết ra, Diễm Linh Cơ khẽ cười như nhất tiếu bách mị sinh: “hihihi... thật là thú vị đây! Mập mạp, không nghĩ tới ngươi đi đến nơi này tranh dành nữ nhân mà cũng bị đánh!” Mập mạp Mã Hồng Tuấn hoàn toàn vô ngữ.

Bữa cơm kết thúc, Chu Trúc Thanh lại đi cùng với Diễm Linh Cơ. Ninh Vinh Vinh muốn đi theo hai người này học chút bản lĩnh. Năm người không cộng thêm Cương Thủ nữa là sáu, thừa dịp bóng đêm, không cần để ý xung quanh, năm người thúc dục hồn lực nhanh như chớp phóng về phía Tác thác thành.

Sau gần nửa canh giờ. Đái Mộc Bạch nhíu mày hỏi: "Mập mạp, ngươi bình thường tới nơi này giải quyết vấn đề tà hoả hả?"

Lúc này trước mắt sáu người là một dãy bình phòng. Chỗ này là một khu hẻo lánh bên trong Tác Thác thành. Bình phòng trước mắt cao chỉ khoảng ba thước, nhìn qua thấy không ít chỗ bị tổn hại, trên cửa treo vài cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy người đàn bà trang điểm loè loẹt, rõ ràng là phong trần nữ tử không còn nhỏ tuổi chút nào, đang hướng người đi đường mời chào.

Áo Tư Tạp khóe miệng giật giật, "Khó trách người người luôn nói, ổ cỏ(thảo oa) cũng có kim phượng hoàng, cái này thật đúng là cái ổ cỏ a!"