Lại ở một bên khác, đám người Vũ Vô Cực trở lại học viện Sử Lai Khắc. Họ bắt đầu như thường ngày tiến hành tu luyện, nghỉ ngơi và tu luyện. Song bất quá nổi trội nhất chính là Ninh Vinh Vinh. Nàng thi thoảng không có ai nếu chỉ có người học viện Sử Lai Khắc, nàng đều mang hồn cốt bản thân mình phe phấy trước mặt mọi người. Giống như mọi người quên mất nàng không có ngoại phụ hồn cốt không bằng.
Trữ Vinh Vinh so với lúc mới tới học viện thì không thể nói là đã hết kiêu căng, nhưng so với trước kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trên đôi mi toát vài phần anh khí, tính cách nội liễm làm nàng càng trở nên tràn ngập mị lực, khiến cho Áo Tạp Tư vốn đã buông bỏ không còn theo đuổi nàng nữa lại có hy vọng, tất nhiên là trong thời gian này Áo Tư Tạp dù rất cố gắng nhưng cũng không có nhiều hiệu quả cho lắm.
Vũ Vô Cực đang trong nhà nghỉ ngơi thì Đái Mộc Bạch cũng theo đó tìm đến. Lập tức làm cho Vũ Vô Cực tò mò lên tiếng hỏi: “Mộc Bạch, ngươi có chuyện gì không!?”
“Khụ, khụ...” Mặt Đái Mộc Bạch hơi đỏ lên, bàn tay nắm lại ở miệng ho khàn vài tiếng. Hắn không biết nói như thế nào cho phải bất quá hắn vẫn nói ra lời nói của mình: “Vô Cực, có thời gian rảnh rỗi không ra ngoài một chút!”
“Được rồi...” Vũ Vô Cực khẽ liếc nhìn về phía hai người thiếu nữ nói: “Diễm Diễm, Thiếu Thiếu, anh ra ngoài một chút. Sau khi trở về anh sẽ nấu bữa tối cho mọi người!” Bản thân Vũ Vô Cực trực tiếp hướng về phía bên ngoài đi tới.
Vũ Vô Cực cùng với Đái Mộc Bạch đi ra ngoài không có quá bao lâu thì Chu Trúc Thanh từ ký túc xá bên kia trở lại. Nàng thẳng hướng về phía căn phòng của Vũ Vô Cực mà đi. Dáng vẻ hơi chần chờ một chút, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng gõ gõ vào cánh cửa: “Cốc, cốc...” Âm thanh vang lên truyền vào bên trong.
Đến một đoạn chỗ trống không người, Đái Mộc Bạch cũng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ...” Bấy giờ hắn mới trực tiếp nói rõ ra mục đích của mình: “Vô Cực, hồn kỹ mà ngươi sử dụng trong trận đấu tại đấu hồn tràng có phải hay không hồn kỹ tự nghĩ ra!?”
“Mộc Bạch, ngươi nói đến hổ trảo và hổ gầm, hai loại hồn kỹ này sao?” Vũ Vô Cực vẻ mặt cười như không cười nhìn về phía Đái Mộc Bạch: “Nếu như ngươi hỏi vậy thì xác thực là hồn kỹ tự nghĩ ra. Thời gian rảnh rỗi mân mê ra hồn kỹ tự nghĩ ra một chút. Chẳng lẽ trong Tinh La đế quốc, gia tộc Bạch Hổ các ngươi không có hồn kỹ tự nghĩ ra sao?”
“Cái này....” Đái Mộc Bạch xấu hổ ngượng ngụng khi nói chuyện. Chẳng lẽ hắn thừa nhận là phải. Hồn kỹ tự nghĩ ra không có đơn giản như vậy. Thứ nhất nó phải căn cứ võ hồn sao cho sáng tác thích hợp. Thứ hai sáng tạo hồn kỹ quá tốn thời gian mà chưa chắc đã thực dụng so với hồn kỹ hấp thu do hồn hoàn. Chính vì vậy mà, thời gian sáng tạo hồn kỹ chi bằng chú tâm vào tu luyện. Thế nên cơ bản Tinh La hoàng thất dù có hồn kỹ tự nghĩ ra thì cũng rất ít.
Dáng vẻ chần chờ Đái Mộc Bạch bộc lộ ra, Vũ Vô Cực chỉ có thể cười trừ mở miệng hỏi: “Mộc Bạch, ngươi muốn học hai loại hồn kỹ này sao?”
“Vô Cực...” Nghe thấy mình bị người hỏi lại như vậy, Đái Mộc Bạch thấy mình bị nói trúng tim đen có vài phần xấu hổ. Song hắn vẫn mặt dày mở miệng hỏi lại: “Ta quả thực muốn học hai loại hồn kỹ này. Ngươi nguyện ý dạy nó cho ta sao, Vô Cực!?”
“Có thể!” Vũ Vô Cực lập tức nhún nhún vai cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là học viên cùng lớp. Không có lý do gì ta sẽ từ chối điều này. Loại hồn kỹ này với ta mà nói râu ria, sử dụng cũng không hiệu quả. Đối với ta có cũng được không có chẳng sao? Chi bằng để nó phát dương quang đại trong tay người đi, Mộc Bạch!”
Trong tâm Đái Mộc Bạch mang theo vài phần xúc động. Hắn cảm giác mình xấu hổ vì quá mặt dày mà cầu cạnh Vũ Vô Cực như vậy. Bàn tay hắn đưa lên vỗ vỗ vào bả vai Vũ Vô Cực: “Vô Cực, cảm ơn ngươi! Sau này ngươi chính là anh em tốt của ta!”
“Cứ như vậy đi, ngươi có thể lựa chọn thời gian rảnh. Ta sẽ dạy ngươi hai loại hồn kỹ tự nghĩ ra này!” Văn Sơn cười mỉm hơi gật đầu một cách sảng khoái. Đồng thời hắn khẽ nghiêng đầu ôm tay nhìn về phía toà thực đường nói: “Bây giờ đã tới giờ ăn rồi, ta còn phải cung cấp bữa tối cho vợ chưa cưới của ta đây. Mộc Bạch, lát nữa ăn xong nhé!”
Đái Mộc Bạch cười, hắn và Vũ Vô Cực cùng nhau đi tới thực đường. Đang đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người hốt hoảng lảo đảo đi tới. "Ai thế này, sao lại biến thành bộ dạng đầu heo như thế?"
Đái Mộc Bạch trợn to con mắt, âm thanh có chút khoa trương kinh hô một tiếng. Vũ Vô Cực nhìn kỹ lại cái thân thể loạng choạng kia, bộ dáng có chút tập tễnh đi tới, chính là Mã Hồng Tuấn, chỉ có điều lúc này hắn thoạt nhìn cực kỳ chật vật. Chẳng những quần áo trên người nhếch nhác bẩn thỉu, đồng thời khuôn mặt tròn trịa của hắn sưng phồng,trên vòng mắt mang theo hai vòng thâm tím, khoé miệng vẫn còn lưu lại một vệt máu khô.
Vũ Vô Cực kỳ quái nhìn về phía mập mạp hỏi: "Mập mạp, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đái Mộc Bạch vội vàng bước tới đỡ lấy Mã Hồng Tuấn đang lảo đảo như muốn ngã. Bất đắc dĩ, Vũ Vô Cực đưa bàn tay lên. Ma hồn sau lưng hắn xuất hiên, trong tay hắn xuất hiện một bông hoa chính là cửu tâm hải đường. Bàn tay vung lên, một màn ánh sáng và cánh hoa trực tiếp bao phủ lấy Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn trong mắt tràn ngập hận ý, đôi mắt vốn đã nhỏ, lần này bị đánh đến mặt mày sưng húp, đôi mắt tựa hồ bị thịt che đi không còn thấy đâu nữa. Cảm giác được cả người thư thái, thương thế đang nhanh chóng liền lại. Hắn mới có thể mở mắt mở miệng chửi mắng: "Con mẹ nó, lần này thật là mất mặt."
“Mập mạp...” Đái Mộc Bạch mở miệng kỳ quái hỏi: “Ngươi không phải đi kỹ viện sao? Chẳng lẽ đi kỹ viện xong không trả tiền nên mới bị người đánh như vậy!?”
“Ngươi nói thối lắm! Cả nhà ngươi mới không trả tiền ấy!” Mập mạp Mã Hồng Tuấn uất hận nói: "Ta bị một gã trung niên hèn mọn đánh, nhục nhã, thật sự là quá mất mặt mà."
Đái Mộc Bạch theo đó nhăn mày lại, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Đôi mắt hắn hơi nheo lại: "Mập mạp, không phải là ngươi cùng người ta tranh gái mà bị đánh đấy chứ?"Mã Hồng Tuấn cả giận nói: "Cái gì mà tranh gái, rõ ràng là ta và tiểu muội đó hợp ý nhau trước, vậy mà cái tên hèn mọn kia thật không biết xấu hổ chen vào."
Nghe Mã Hồng Tuấn nói vậy, Vũ Vô Cực nhất thời hiểu một chút, rất rõ ràng, giống như Đái Mộc Bạch nói vậy, tên mập này đúng là bị ăn đòn khi đang muốn giải quyết vấn đề tà hoả đây mà.
Vũ Vô Cực vỗ vỗ vai Mã Hồng Tuấn, "Đi thôi, tới thực đường ăn một chút gì đi, rồi từ từ kể lại cho bọn ta nghe."
Khi tới thực đường, Vũ Vô Cực đi vào phía bên trong bắt đầu làm thực đơn. Bất quá không quá bao lâu thì Áo Tư Tạp cũng đến. Con mắt hắn mở to hết cỡ, chứng kiến bộ dáng chật vật của Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp cũng vô cùng hốt hoảng: "Mập mạp, …ngươi bị làm sao thế?"
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt dài ra, nói: " Hài, Tiểu Áo, Tuấn ca là bị ngươi ta đánh biết không? Ngươi xem, bọn chúng đánh ta, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của ta méo mó, sau này ta làm sao mà tán gái a!"
Áo Tư Tạp phì cười. "Khuôn mặt anh tuấn của ngươi vẫn còn nguyên vẹn đây mà, có khác gì cái đầu heo đâu. Còn Tuấn ca? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước tiên ngươi kể đầu đuôi cho chúng ta nghe đi đã." Mã Hồng Tuấn lôi cái ghế ngồi xuống, lúc này mới đem sự tình trải qua nói ra.
"Sáng nay ta đã tới Tác Thác thành chuẩn bị giải quyết một chút tà hoả trong người. Tới nơi, ta phát hiện ra một ả phượng hoàng trong Thanh lâu, ngay khi ta chuẩn bị rủ em gái nhỏ đi giải quyết vấn đề, ai ngờ xuất hiện một gã hèn mọn. Hắn nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, nhìn có vẻ hung dữ,trông qua như chân thật và giản dị, nhưng nhìn kỹ lại thì trong đôi mắt lộ ra tia dâm quang, một tay của hắn dùng vải sa bao lại.Đúng ra hắn không nên tranh đoạt em gái kia với ta mới phải chứ. Lúc ấy, ta còn hỏi hắn: ‘chú à, tay ngươi như vậy, còn làm gì được?’. Các ngươi đoán xem hắn nói cái gì? Hắn thản nhiên nói: ‘Chú mày không cần dùng đến tay.’ Ta chưa từng gặp qua người nào hèn mọn như vậy."
Đái Mộc Bạch nói: "Sau đó ngươi đánh nhau với hắn?"
Mập mạp khí tức tràn ra nói: "Điều đó là đương nhiên, hắn bắt nạt ta, chẳng lẽ ta phải chịu? Vốn ta thầm nghĩ đuổi hắn đi, ai mà ngờ nổi, hắn cũng là hồn sư, lại là Hồn tôn bốn hồn hoàn, nhanh chóng và gọn gàng cho ta nếm đòn, rồi ném ta ra khỏi Thanh lâu. Nhưng điều khiến ta không thể chịu nổi chính là, hắn còn ngang nhiên búng vào ‘đại bàng’ của ta, còn chê của ta nhỏ. Một nam nhân chân chính,bị vũ nhục như vậy làm sao ta có thể chịu được. Sau đó ta lại đứng lên đánh nhau với hắn tiếp, rồi trở thành bộ dạng như thế này đây. Các ngươi không nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đâu, Đái đại ca, Áo ca, Vũ Vô Cực ca, các ngươi phải vì huynh đệ làm chủ a! Nếu không phải là mới huấn luyện xong, nói không chừng ta còn không về nổi đó."
Mã Hồng Tuấn lần này hiển nhiên bị đòn không nhẹ, nhất là tinh thần bị đả kích càng nghiêm trọng, nước mắt nước mũi tùm lum, hướng ba người Vũ Vô Cực nhăn nhó. Vũ Vô Cực cảm giác khoé miệng giật giật hỏi: "Hắn tên là gì?"
Mã Hồng Tuấn dùng ống tay áo lau mặt mũi, "Ta nghe lão bản Thanh lâu gọi hắn là Bất Nhạc, phỏng chừng không phải là tên thật."