Đạo Chu

Chương 638




Đối với sở thích của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp thật sự có chút không dám nghĩ tới.

“Mập mạp... ta thật muốn một đấm đánh chết ngươi!” Thiên Thủ Cương Thủ đưa tay lên xoay xoay, khẽ liếc mắt mang vài phần coi rẻ nhìn Mã Hồng Tuấn. Tiểu Y theo đó hơi nhướng mày một chút. Vũ Vô Cực đưa tay bịt mặt mình, tại sao Tiểu y và Cương Thủ cũng không nhỏ nữa thích chơi với trò trẻ con này. Lại cùng một đám nhóc vào hùa với nhau.

“Chị Cương Thủ, cái này ta cũng không có biện pháp a! Là do võ hồn biến dị gây ra...” Mã Hồng Tuân rung lên, hắn vội vã đưa tay lên lắc lắc như muốn đấu hàng: “Với cả nơi này tiện nghi a, giá tiền lại vừa phải, một ngân tệ có thể "đến" một lần,mà hai ngân tệ ba lần. Chất lượng so với giá cả thì khá được. Hơn nữa mọi người cũng nhất định phải tin tưởng ta, đạo lý trong thảo oa cũng có kim phượng hoàng, cái này là dựa vào vận khí a."

Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Sau này ra ngoài, đừng nói với ai là ta quen ngươi. Mặc dù biết ngươi không kén cá chọn canh, nhưng lại không nghĩ tới ngươi có gan tới những nơi như thế này. Loại địa phương rác rưởi này mà ngươi cũng có thể đến, những kim phương hoàng này so về tuổi cũng đủ để làm bà nội ngươi đó."

Mập mạp có chút thẹn quá hoá giận nói: "Đái đại ca, ngươi không cần phải khinh đàn em quá mức như thế. Làm chính sự trước đã. Các ngươi chờ ở đây để ta đi hỏi xem tên hỗn đản đó đã đi chưa." Vừa nói xong, mập mạp bước nhanh về hướng Thảo oa.

Áo Tư Tạp nhìn quanh một chút: "Nơi này thực sự hẻo lánh, thích hợp để động thủ. Lão tử hữu căn đại hương tràng, lão tử hữu căn tiểu tịch tràng, lão tử hữu căn ma cô tràng…." Nghe Áo Tư Tạp đọc hồn chú, chuẩn bị trước khi chiến đấu, lập tức hai nữ nhân quay đầu nhìn hắn.

Thiên Thủ Cương Thủ nắm nấy nắm đấm xoa xoa: “Tiểu Áo, có phải hay không muốn buồn nôn chết ta!?”

Trong chốc lát, Mã Hồng Tuấn hưng phấn chạy quay lại: "Thật tốt quá, tên kia còn chưa đi, bất quá đang tính tiền, có lẽ sẽ lập tức đi ra. Các anh em, lần này giúp ta báo thù thành công, quay lại học viện, ta mời mọi người một bữa thật ngon."

Đái Mộc Bạch khoát tay: "Không cần nhiều lời, ngươi mời chúng ta cũng không dám đi, với sở thích này của ngươi, quên đi."

Vũ Vô Cực đã từng chứng kiến Đái Mộc Bạch buông bỏ đôi tỷ muội song sinh, đôi cực phẩm chị em song sinhi đó, so với đám "bà cô" trước mắt thật đúng là một trời một vực. Đang lúc nói chuyện, từ trong thảo oa bước ra một người. Năm người Tiểu Y đứng trong một chỗ tối đối diện thảo oa, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, từ phía đối diện rất khó nhìn được bên này. Nàng đem Thiên Thủ Cương Thủ thu lại tránh cho ánh sáng từ hồn hoàn bị người nhận biết.

"Chính là hắn" Mập mạp nghiến răng, ngón tay chỉ về phía trước nói.

Giống như mập mạp mô tả, từ trong "thảo oa" bước ra là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, da tay đen xì, cao khoảng một thước sáu, trên mặt lộ nụ cười dâm dật vài phần thoả mãn, trên tay phải có băng bó, hạ thân mặc một cái quần rộng có nhiều mảnh vá, hai chân đi giày làm bằng vải gai, bước về phía ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài dân ca: "Hôm nay đại gia tâm tình hảo, lêu lổng lêu lổng làm con chim non."

"Lên chưa?" Mập mạp hai tay đập vào nhau thành tiếng động.

“...” Bất chợt Tiểu Y đưa tay nắm lấy vai mập mạp. Mã Hồng Tuân quay ra nhìn về phía Tiểu Y thấy được nàng lắc lắc đầu. Lần này nàng lại triệu hồi ra võ hồn lần nữa. Tuy nhiên lần này nàng triệu hồi võ hồn rất bí ẩn. Thiên Thủ Cương Thủ theo đó xuất hiện. Bàn tay nắm lại hơi phát ra âm thanh xương cốt va chạm nghe ghê người: “Tên này để cho bà đây! Các ngươi ở sau nhìn là được!”

Vừa nói, Cương Thủ bước vài bước nhỏ hướng tới gã nam nhân lớn tuổi hèn mọn Bất Nhạc đi đến. Mã Hồng Tuấn có chút nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Y. Ai cũng biết Tiểu Y hiểu rõ nàng nhất. Vì nàng chính là võ hồn Tiểu Y kia mà. Bất quá Tiểu Y lại lắc lắc đầu rồi gật gật đầu. Mã Hồng Tuần quay sang nhìn về phía Vũ Vô Cực, bản thân Vũ Vô Cực chỉ nắm tay đặt ở miệng ho khàn vài tiếng có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ chờ xem rồi sẽ biết."

Nhìn Cương Thủ tựa hồ đi cũng không nhanh, vừa lúc chắn trước mặt gã đại thúc hèn mọn kia. Con mắt to màu nâu tràn ngập hiếu kỳ hỏi: "Chào chú. Xin hỏi, phụ cận có chỗ nào bán kẹo hồ lô không vậy?"

Bất Nhạc mới từ trong thảo oa đi ra, cả người đắm chìm trong thoả mãn. Đột nhiên nghe thấy âm thanh làm hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhất thời trên mặt hắn toát ra một loại phong thái đặc biệt, tỏ ra con người thành thật và dễ tính, bộ vị trên người vẫn không dấu được có chút xuẩn động.

Không thể phủ nhận, ban đêm, một Cương Thủ nhìn qua thật động lòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng nõn, bím tóc thon dài, vóc người tuy không quá đầy đặn nhưng rất thon dài, nhất là trên khuôn mặt nhỏ phấn phấn trắng trắng kia không có chút phấn sáp nào cả, đối với loại lão dâm trùng như Bất Nhạc mà nói càng thêm tràn ngập hấp lực. Bất Nhạc hai mắt sáng rực nhìn Cương Thủ, trong lòng thầm nghĩ: "Thật là một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu. Trời đất ơi, chẳng lẽ đây là lễ vật các người dâng cho ta hay sao?"

“khụ...”H o khan một tiếng, Bất Nhạc nhanh chóng thu hồi tia dâm quang trong mắt, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng nghiêm chỉnh. Biến hoá cực nhanh, bất quá nàng từng sống từng tuổi này rồi sao có thể bị dáng vẻ ấy lừa.

"Cô bé, đã trễ thế này rồi còn ra ngoài mua kẹo hồ lô ư? Chỗ này hẻo lánh, ngươi không sợ gặp kẻ xấu hay sao chứ?" Khuôn mặt Bất Nhạc tỏ vẻ nghiêm trang, hơn nữa bộ dáng còn ra vẻ thành thực, nhìn vào thật sự có vài phần đạo mạo đoan chính.

Cương Thủ chớp chớp đôi mắt tròn to xinh đẹp: "Chú, vậy người … là người xấu ư?"

Bộ dáng tức giận, âm thanh ngập ngừng khiến cho trái tim Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp đứng cách đó không xa không khỏi co quắp. Cương Thủ trong lúc đối chiến đánh bọn họ như đánh bao cát với Cương Thủ đáng yêu dễ thương trước mắt đây là một người ư? Thực quá sức giả tạo mà.

Chỉ có Vũ Vô Cực trên mặt lộ ra nụ cười khổ không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Hắn đã quá rõ tính cách Cương Thủ rồi. Bàn về tính mê hoặc, Cương Thủ so với Ninh Vinh Vinh lúc vừa đến Sử Lai Khắc học viện còn hơn nhiều. Nhất là khi nàng đóng giả bộ dáng bé gái vô hại đáng yêu như thế này, cơ hồ không có nam nhân bình thường nào có thể miễn dịch. Điểm bất đồng chính là, người tốt chứng kiến thì sinh ra lòng thương xót, còn loại người như Bất Nhạc chứng kiến thì lại chỉ biết chảy nước miếng.

Bất Nhạc nghe Cương Thủ hỏi, lập tức đĩnh đạc nói một cách đầy nghĩa khí: "Chú đương nhiên là người tốt. Cháu bé, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cương Thủ như phủ lên một lớp phấn màu hồng: "Ta gọi là Cương Thủ, sắp được mười ba tuổi."

Bất Nhạc ngây người một chút, trong lòng thầm nghĩ " sắp được mười ba tuổi, nói như vậy tức là mới có mười hai tuổi?" Yết hầu theo nước miếng nuốt xuống giật giật, thịt đưa đến miệng còn không ăn, thật là có lỗi với bản thân.

"Ngươi mới mười hai tuổi mà đã cao như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Cương Thủ, chỗ này không có bán kẹo hồ lô, theo chú, chú mang ngươi đi mua, sau đó sẽ đưa ngươi về nhà. Có được hay không?"

Cương Thủ cười cười, nhu thuận gật đầu nói: "Được a!".

Bất Nhạc cũng không nghĩ rằng bé gái này dễ gạt như vậy, mắt thấy nàng đáp ứng đi cùng mình, nhất thời trong lòng mừng rỡ, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh một chút, dựa theo trí nhớ đi về một nơi hẻo lánh. Không muốn đả thảo kinh xa, hắn cố nén không nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cương Thủ.

Áo Tư Tạp dùng hết sức dụi dụi mắt, ôm lấy Vũ Vô Cực đang đứng bên cạnh. "Vô Cực ca, đây có thật là Cương Thủ không? Ta có cảm giác có điểm bất đòng a?" Bất quá Tiểu Y lại trừng mắt nhìn sang Áo Tư Tạp một cái.

Vũ Vô Cực có chút quái dị mở miệng nói: “Lúc trước tại Ninh Đặc học viện, có một nam nhân khi dễ Tiểu Y, hắn định dùng thân phận hồn sư của mình. Kết quả trực tiếp bị Cương Thủ dáng vẻ lừa gạt sau đó trực tiếp đánh hỏng võ hồn chỉ với một quyền!”

Bất Nhạc lúc này dâm tâm đại động, với thực lực đạt bốn mươi sáu cấp hồn lực như hắn, vào lúc bình thường có một chút cảnh giác, không chừng có thể phát hiện đám người Vũ Vô Cực đang theo dõi. Nhưng lúc này tâm tư hắn hoàn toàn đặt vào cô bé non nớt bên cạnh, làm gì còn chú ý xung quanh. Hắn làm sao biết, lúc nữa đây, cô bé sẽ biến thành la sát.Trộm nhìn Cương Thủ, cái eo mảnh mai thon nhỏ vừa đi đường vừa khẽ lay động, mặc dù ngực phẳng nhưng mông lại có phần đẫy đà, eo cực thon được thắt lưng bó sát tạo vẽ nên những đường cong làm cho lão dâm trùng Bất Nhạc len lén nuốt nước miếng không ngừng. Hơn nữa, dung nhan Cương Thủ gần như hoàn mỹ, giống như lá sen treo trước gió, mái tóc lướt thướt đung đưa, khiến cho cỗ tà hoả trong lòng hắn vốn cố gắng kìm chế đã từ từ dậy lên. Đối với tuổi của lão dâm trùng hắn mà nói, bộ dáng này đặc biệt kích thích, cái đám gà đất kia làm sao có khả năng so sánh được với Cương Thủ trước mặt cơ chứ.

Càng đi càng hẻo lánh, xung quanh rất ít gặp người đi đường, Bất Nhạc mang theo Cương Thủ đi một mạch tới một cái hẻm nhỏ âm u tối tăm.

"Chú, rốt cuộc là chỗ nào có bán kẹo hồ lô a, chỗ này tối quá, ta hơi sợ." Cương Thủ nhỏ giọng nói, tựa hồ trong thanh âm có chút kinh hoảng.

Bất Nhạc cười hắc hắc, nói: "Cương Thủ a, tối như thế này rồi, ăn đồ ngọt không tốt cho sức khoẻ đâu. Hay để chú mang ngươi đi xem cá vàng được không?"

"Xem cá vàng? Nơi nào có cá vàng?" Cương Thủ tò mò hỏi.

Bất Nhạc dừng chân, hai tay tựa hồ bắt đầu cởi thắt lưng: "Lập tức có đây"

Cương Thủ đột nhiên cười: "Chú, không phải ngươi định nói: Lão tử hữu căn đại hương tràng đấy chứ?"

"Ách…" Bất Nhạc hai tay cứng đờ, động tác nhất thời ngừng lại, hắn thấy được một đôi mắt hài hước nhìn về phía hắn, cả người hắn nhất thời căng thằng, chỉ sau một khắc, ngay trước mặt hắn chỉ còn một tàn ảnh màu xanh lá nhàn nhạt.

“Dám đùa bỡn bà à!” Một nắm tay như hư ảo toàn lực đánh thẳng vào trong bụng của hắn. Âm thanh vang dội phát ra: Phanh!