“Đã nói chuyện xong với người bằng hữu cũ!” Một bóng hình xinh đẹp tiến về phía đám người Thiên Trạch, ngay lập tức Thiên Trạch nghiêng đầu nhìn về phía người thiếu nữ này. Khoé miệng hắn hơi kéo lên nở một nụ cười hoà nhã: “Tiết mục cũng sắp tiến vào chính rối!”
“Ưm...” Phi Yên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Diễm Linh Cơ rồi ngồi xuống ở nơi đó. Ánh mắt mang theo vài phần ý vị không rõ. Ở bên cạnh Diễm Linh Cơ hỏi nàng điều gì đó, cả hai nữ nhân thì thầm với nhau. Thiên Trạch cũng chỉ thấy Phi Yên khe khẽ lắc lắc đầu cũng không có nói gì nhiều.
Không nghĩ nhiều như vậy, Thiên Trạch tiếp tục xem ca vũ của Triệu quốc. Hắn cũng không quên nhỏ giọng nghiêng đầu sang với Diễm Linh Cơ khẽ nói: “Ái thê, vũ công Triệu quốc múa cũng có đẹp nhưng không thể nào bằng được nàng. Hơn nữa, làm sao so sánh được với dáng múa cột cùng với công phu múa trên giường của nàng được! Ngay cả kỹ thuật thổi tiêu cũng kém xa ái thê...”
Giọng nói Thiên Trạch khá nhỏ nhưng đủ ở đây cho Niệm Đoan cùng với Đoan Mộc Dung nghe thấy, nói chi đến Phi Yên có công lực cao thâm ngồi bên cạnh DIễm Linh Cơ. Lời nói ra làm cho Diễm Linh Cơ vừa cảm giác thẹn, vừa giận lại vừa có chút buồn cười. Nàng trực tiếp dùng bàn tay đẩy mặt Thiên Trạch ra: “Chàng đó, không lúc nào nghiêm túc cả. Trong lúc này chàng còn đùa bớn được!”
“Ta nói là sự thật mà!” Thiên Trạch cười nhẹ nghiêng đầu nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Ngay lập tức DIễm Linh Cơ trừng mắt nhìn về phía hắn. Lập tức Thiên Trạch không có dám nhiều lời, hắn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Sau điệu múa của Tuyết Nữ là một đám người vũ công Triệu quốc lên đài. So sánh với Tuyết Nữ nhất ngạo độc lãng phong tao, thì nhiều người vũ công quả thực vui tai vui mắt hơn nhiều. Một người trong các nàng thì không ai sánh bằng Tuyết Nữ nhưng nhiều người thì lại là điều khác.
Hai người Diễm Linh Cơ và Thiên Trạch không ngừng ở bên ân ái bông đùa nhau quả thực làm cho hai nữ nhân Phi Yên và Đoan Mộc Dung ở bên cạnh có chút chua chua. Ở một bên góc đài khác, nơi không có bất cứ thu hút nào, một người thiếu nữ tóc tím xinh đẹp ở nơi đó. Tuy nhiên những người ở nơi này dường như lơ đi sự tồn tại của nàng. Mà những người biết nàng tồn tại thì đều giả như không thấy. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía đài cao nơi đó, so sánh với ca múa thì nơi đó quả thực có thứ gì đó hấp dẫn nàng hơn.
Một người nam nhân như vậy, tuấn tú như vậy, trẻ tuổi như vậy lại biết lấy lòng nữ nhân rồi lại là quân vương của một đế quốc hùng mạnh. Không hiểu sao trong lòng nàng lại bị khơi dậy một loại bản năng, bản năng chinh phục của nữ nhân. Đặc biệt người thiếu nữ quen thuộc đang ngồi cạnh hắn không xa đó, người tỷ tỷ của nàng.
Nguyệt Thần cùng với Đông Quân là hai tỷ muội ruột thịt của nhau. Mặc dù hai người đến với Âm Dương gia, nàng cùng với Phi Yên đều có thiên phú tuyệt luân được Đông Hoàng Thái Nhất khen là thiên tài nghìn năm khó gặp. Song Phi Yên lại dường như nổi trội hơn so với nàng. Hai người ở Âm Dương gia là tỷ muội cũng là đối thủ cạnh tranh kịch liệt nhất. Cuộc tỷ thí đó, nàng bại trong tay Phi Yên và làm nàng ta đoạt được chức vị Đông Quân so với nàng còn cao hơn chỉ dưới Đông Hoàng Thái Nhất. Đến bây giờ, nàng vẫn vì chức vụ đó mà không phục.
Bây giờ, Phi Yên lại vì người nam nhân này từ bỏ hết thảy ngay cả chức vị Đông Quân cũng không cần. Nó làm cho Nguyệt Thần cảm giác được hụt hẫng. Mọi cố gắng của nàng giống như bỏ xuống sông xuống biển. Nàng không phục nàng khó chịu. Vì sao Phi Yên lại vì một nam nhân mà từ bỏ hết thảy, hắn đáng giá nàng làm như vậy sao? Mặc dù hắn rất ưu tú nhưng Phi Yên lại chẳng nhận được gì từ hắn không phải sao? Nếu như vậy chỉ cần nàng đoạt được nam nhân kia, chẳng phải nàng so với tỷ tỷ nàng ưu tú hơn sao?
Cái cảm xúc phức tạp trong trái tim Nguyệt Thần làm cho nàng có cảm giác cực kỳ phức tạp. Nhớ đến một năm trước hắn trêu đùa nàng, rồi những tin tức Đại Việt đều vì hắn thay đổi như thế nào xuất hiện trên tivi, rồi cả những lần hắn lên tivi với dáng vẻ nghiêm túc như một bậc quân vương đích thực. Những thứ đó đã bén rễ trong trái tim nàng. Nàng nhất định phải đoạt được nam nhân này cho riêng mình. Cảm xúc giữa thích cùng với việc tranh đoạt với tỷ tỷ nàng khiến cho Nguyệt Thần đối với người nam nhân này càng thêm tò mò.
Mặc dù trong lòng Nguyệt Thần có ý nghĩ như vậy song nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ không hơn. Nàng đâu có trải qua được tình yêu nó là như thế nào. Nàng cũng đâu biết làm thế nào để đoạt lấy trái tim của một nam nhân. Đặc biệt một vị quân chủ đã thống lĩnh Đại Việt xâm chiếm cả vùng đất Sở quốc rộng lớn này.
Ca vũ kết thúc, một đám người bắt đầu vì các vũ cơ Triệu quốc tặng hoa và các món quà. Hiển nhiên, Tuyết Nữ giống như phượng hoàng trong bầy gà, người tặng quà cho nàng nối liền không dứt. Đám người Đại Việt không có dám dùng vũ lực hay uy hiếp đem các vũ cơ Triệu quốc nạp riêng cho mình. Họ không dám làm thế vì hình pháp Đại Việt quy tội đó rất nặng. Ngay cả các quan cao cấp trong đế quốc cũng không dám. Ngay từ đầu Thiên Trạch cũng cảnh báo điều này. Hắn định răn đe ngày từ đầu, tên nào dám ra ngoài cầm đầu sẽ bị Thiên Trạch trực tiếp xử răn đe.
Đối với pháp luật Đại Việt nhưng không có cấm việc theo đổi nữ nhân. Hiển nhiên mọi người có thể tự do theo đuổi các vũ cơ Triệu quốc nhưng nếu như ngươi dám dùng bất cứ thủ đoạn gì đoạt người sẽ tính là phạm tội vô cùng nặng. Tuỳ theo mức độ xử phạt mà bị giam giữ bao lâu. Nếu như phạm tội cưỡng hiếp có thể bị tù trung thân hoặc tử hình.
Những nữ nhân không hổ ba người họp thành một cái chợ. Thiên Trạch lúc này vẫn theo sau lưng ba người. Diễm Linh Cơ, Đoan Mộc Dung, Niệm Đoan và Phi Yên dường như họp thành đoàn. Họ bắt đầu vì buổi ca vũ ngày hôm nay mà bàn tán xôn xao. Bất chợt một người vũ cơ đi về phía trước đột nhiên chắn đoàn người Thiên Trạch.
“Thiên Đế, chào ngài!” Người thiếu nữ rất có lễ hơi đặt tay ở hông và khom người coi như chào hỏi. Đồng thời nàng cũng không quên chào hỏi đám người Diễm Linh Cơ và Niệm Đoan. Đối với sự xuất hiện của nàng làm cho Thiên Trạch có chút tò mò. Nàng cũng đã đưa ra mục đích của mình: “Xin các vị bớt chút thời gian, chủ nhân của tiểu nữ đã thiết yến mời các vị!”
“Chủ nhân các ngươi...” Thiên Trạch nhăn mày một cái, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía người thiếu nữ hỏi: “Vị cô nương này, ta hình như với chủ nhân các ngươi không quen biết đi! Hơn nữa, ta còn chưa biết chủ nhân các ngươi là ai đấy!?”
“Long Thiên Đế...” Người thiếu nữ có chút chần chờ, nàng mở miệng nói: “Ngài đương nhiên không quen biết chủ nhân nhà ta nhưng chủ nhân nhà ta lại đối với uy danh Long Thiên Đế như sấm bên tai. Chủ nhân nhà ta chính là người mua toà lầu các này đem nó đổi tên thành Phi Tuyết Các. Chủ nhân ta hiện giờ thực sự hy vọng các vị có thể bớt chút thời gian tham gia yến tiệc mà chủ nhân ta đã toàn lực chuẩn bị.”
Thiên Trạch nhìn về phía Diễm Linh Cơ một chút. Diễm Linh Cơ lúc này mở miệng nói: “Hiện giờ đã muộn thế này, Ngu Cơ và Cao Nguyệt cũng đã đến giờ đi ngủ. Thiếp sẽ đem chúng trở về cung, nếu như chàng muốn đi gặp vị các chủ này, chàng cứ đi! Thiếp có Phi Yên muội muội, Niệm Đoan đại sư và Đoan cô nương cùng đi là được rồi!”
Diễm Linh Cơ mặc dù nhiều lúc tính tình hay ghen nhưng đối với công việc quả thực nàng cũng hiểu được thế nào là đúng mực. Thiên Trạch lập tức đối với hai người Niệm Đoan và Đoan Mộc Dung hơi chắp tay và ôn hoà nói: “Phiền hai vị rồi, Niệm Đoan đại sư và Đoan cô nương...”
“Thiên Đế...” Niệm Đoan khẽ cười nhẹ: “Ngài lại khách khí rồi. Chúng ta cũng thuận đường...”
“Vậy làm phiền cô nương dẫn đường rồi!” Thiên Trạch khá là ôn hoà đối với người thiếu nữ kia khi nói chuyện. Nụ cười nhẹ nhàng của hắn quả thực khiến cho thiếu nữ hơi ngơ ngẩn thân hình.
Người thiếu nữ có một chút thất thần ra. Không bao lâu thì nàng giật mình tỉnh lại, ngay lập tức nàng làm ra phản ứng. Bàn tay nàng hướng về phía một bên: “Thiên Đế, xin mời ngài theo tiểu nữ đi lối này!” Giọng nói nàng nói ra cực kỳ nhẹ nhàng và khách khí. Sau đó nàng cũng dẫn đường cho Thiên Trạch hướng con đường hơi u ám bước về phía trước. Hai người hộ vệ vẫn lẳng lặng đi theo phía sau. Họ không có yên tâm vì Thiên Trạch vừa mới bị ám sát không bao lâu.
Không bao lâu, Thiên Trạch tiến vào một gian phòng khá là trang trọng và xinh đẹp. Ở nơi đó đã có vài người thiếu nữ có tư sắc không tầm thường hầu rượu ở nơi đó. Một người thanh niên cũng khá trẻ tuổi đang ở nơi đó. Hắn có mái tóc màu đen búi lên cao và ăn mặc một thân quần áo cực kỳ sang trọng. Loại quần áo và khí chất này làm cho hắn nghĩ đến những người quý tộc cao cấp.
Người thanh niên thấy được Thiên Trạch vừa tiến tới thì ngay lập tức đứng dậy. Hắn khá nho nhã và làm lễ đối với Thiên Trạch: “Tại hạ Triệu Gia, ra mắt Long Thiên Đế!” Dường như hắn dùng nghi lễ Nho Gia khá là kính trọng đối với Thiên Trạch. Bộ dạng hắn hết sức tỏ ra vẻ không đường đột song thân thể hắn vì kích động mà hơi run run. Con mắt Thiên Trạch nhìn về phía người thanh niên và rõ ràng được phản ứng của hắn.
“Triệu Gia!?” Thiên Trạch lập tức nhíu mày lại, ánh mắt nhìn trừng trừng về phía người thanh niên kia: “Chẳng lẽ vị nhân huynh đây là thái tử Triệu Gia của Triệu quốc!”
“Đúng là tại hạ!” Người thanh niên này chắp tay đối với Thiên Trạch và nở nụ cười hơi có chút khó coi: “Hiện giờ tại hạ chỉ là một vị công tử nào dám xưng thái tử!” Nói xong, khuôn mặt Triệu gia có chút chua xót.
“Triệu công tử khách khí rồi!” Thiên Trạch mỉm cười nho nhã và dùng lễ đáp lại. Hắn cũng theo sau đó ngồi xuống. Thấy được Thiên Trạch đã ngồi thì Triệu Gia cũng bắt đầu an vị chỗ ngồi của mình. Không nghĩ tới Phi Tuyết Các lại là của Triệu Gia. Điều này làm cho Thiên Trạch có chút kinh ngạc nhưng thoáng chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.