Đạo Chu

Chương 420




Cuộc nói chuyện giữa Thiên Trạch và Triệu Gia có vài phần nhàm chán. Quả thực đều là những lời khách sáo cực kỳ rỗng. Nó làm cho Thiên Trạch bắt đầu phát chán. Dường như cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Thiên Trạch, Triệu Gia mới mở miệng vào chính đề: “Long Thiên Đế, ngài hôm nay cảm thấy những vũ cơ Triệu quốc tại hạ mang đến như thế nào?”

“Ân...” Một tay chống cằm, một tay Thiên Trạch đặt xuống bàn, vẻ mặt chán nản trả lời cho có lệ: “Khá xinh đẹp hơn nữa múa cũng khá tốt! Tiếng chuông gõ cũng không tồi. Quả thực là độc bộ thất quốc!” 

“Vậy...” Triệu Gia trong lúc này hít một hơi thật sâu. Thân mình Triệu Gia theo đó hơi run rẩy. Bàn tay hắn nắm thật chặt vào một cái. Dường như hắn đã làm ra quyết định nào đó. Đôi môi hắn cũng vì thế mà hơi mở ra, răng cắn nhẹ như lấy tự tin: “Không biết Long Thiên Đế cảm thấy Tuyết Nữ, nàng ấy như thế nào?”

“Tuyết Nữ cô nương sao?” Thiên Trạch có chút không hiểu cuộc nói chuyện này. Dường như câu chuyện hai người không có chính đề cũng chẳng có nội dung gì. Toàn nói những câu chuyện đâu đâu như việc khan ngợi Đại Việt này nọ hoặc ca ngợi Long Thiên Đế ra sao. Bây giờ lại nói đến những vũ cơ Triệu quốc rồi cả Tuyết Nữ nữa làm cho Thiên Trạch khó hiểu. Song hắn cũng là khách khí: “Người thật xinh đẹp, hơn nữa độc lãnh phong tao. Là một mỹ nhân hiếm thấy hơn nữa lại giỏi thổi tiêu và ca vũ. Ta nghĩ nếu nàng ấy ở Phi Tuyết Các, Phi Tuyết Các sẽ nổi danh nhanh chóng tại đô thành Đại Việt!”

“Nếu, nếu như tại hạ...” Trước Thiên Trạch, Triệu Gia cũng không có dám lấy thân phận ra khi nói chuyện với Thiên Trạch. Hắn luôn hạ thấp bản thân mình và tự xinh mình là tại hạ. Dường như hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở ra một tiếng dài: “Long Thiên Đế nếu thích Tuyết Nữ cô nương, tại hạ nguyện ý tương tặng Tuyết Nữ cô nương cho Thiên Đế. Kể từ ngày hôm nay không chỉ Tuyết Nữ mà toàn bộ vũ công Triệu quốc cùng Phi Tuyết Các này đều thuộc về Thiên Đế!”

Cạch! Dường như có một âm thanh khác thường ở bên ngoài phát ra. Giống như có đồ vật gì đó rơi xuống. Thiên Trạch cũng hơi chỉ liếc mắt nhìn về phía cánh cửa. Sau đó dường như hiểu điểu gì đó, hắn đưa tay ra phẩy phẩy với hai người hộ vệ. Cả hai hiểu ý gật đầu xoay người rời đi sau đó lẳng lặng mở ra cánh cửa và đi ra ngoài làm hộ vệ.

“Triệu công tử!” Thiên Trạch thấy đám hộ vệ dường như đã đứng ở bên ngoài cửa canh phòng. Khoé miệng Thiên Trạch theo đó hơi kéo lên, ánh mắt hắn nghiền ngẫm nhìn về phía Triệu Gia. Dường như hắn bắt được điều gì đó từ Triệu Gia, khuôn mặt Thiên Trạch lâm vào suy tư. Cuối cùng, Thiên Trạch nói: “Nếu như ta tiếp thu Tuyết Nữ cùng Phi Tuyết Các này, không biết ta phải trả ra cái giá gì đây! Từ trước đến nay, mỗi khi người khác tặng quà hoặc dùng sự giúp đỡ với người khác đều là yêu cầu điều gì đó, không phải hiện tại chính là sau này. Không biết, Triệu công tử muốn ta giúp công tử điều gì đây?”

Triệu Gia hít một hơi thật sâu, hắn cúi đầu chắp tay đối với Thiên Trạch nói: “Tại hạ hy vọng Thiên Đế có thể giúp tại hạ leo lên vương vị. Tại hạ nguyện dẫn dắt Triệu quốc xưng thần với Đại Việt!” Tất cả những lời này đều là từ phế phủ Triệu Gia nói ra. Hiện giờ hắn đã cùng quẫn, vương vị đã thoát ly đối với hắn. Nếu như không có bất kỳ điều gì khả năng xảy ra, Triệu Gia cơ bản sẽ không trở thành Triệu Vương nổi. Đối với ngôi vị chí tôn kia, Triệu Gia từ bỏ là không thể nào. Chính vì vậy hắn mới tìm ngoại viện, hiện giờ có thể giúp hắn lên ngôi vị chí cao kia thì chỉ có Thiên Trạch. Chỉ có Long Thiên Đế mới có thể chắc chắn đảm bảo hắn có thể ngồi lên ngôi vị chí cao kia mà không có thất.

“Ừm...” Một tay ôm ngực, một tay sờ cằm, Thiên Trạch rơi vào tự hỏi sau đó lẩm bẩm nói: “Hiện giờ Đại Việt cường đại đều đủ sáu nước kiêng kị vô cùng. Nếu như Đại Việt nhúng tay vào Triệu quốc e rằng như vậy có chút không ổn!”

Triệu Gia nghe vậy có chút thất vọng. Tuy nhiên lại nghe được Thiên Trạch mở miệng nói: “Ba ngày sau, quân đội Đại Việt có chuyển đến một lượng lớn súng ống đạn dược. Tuy nhiên đáng tiếc đã xảy ra cướp bóc bởi một đội quân bịt mặt không biết...” Lời này nói ra làm cho Triệu Gia cực kỳ vui mừng. Dưới trướng Triệu Gia không phải không có tư quân nhưng đối đầu với Triệu Vương cùng với quân đội Triệu quốc là không thể nào.

Song chỉ cần lấy được vũ khí của Đại Việt, thì việc tấn công chớp nhoáng vào vương cung đồng thời nhanh chóng bình định thì mọi việc đâu vào đó. Đến lúc đó dù Lý Mục có không muốn còn biết Triệu Gia tạo phản nhưng việc đã định chỉ có thể chấp nhận Triệu Gia xưng vương.

Đến đây, Thiên Trạch tiếp tục mở miệng nói: “Song Triệu quốc đã tìm lại được quân nhu của Đại Việt và đem trả lại. Đại Việt vì vậy vô cùng cảm kích mà quyết định mở nhiều mặt thông thương với Triệu quốc. Đồng thời vì đảm bảo mối quan hệ giữa hai nước hoà hảo, Triệu Vương quyết định giao tàn binh Sở quốc cùng với đầu người Hạng Yên giao cho Đại Việt coi như một lễ vật. Không biết Triệu Vương Gia cảm thấy điều này như thế nào?”

Khuôn mặt Triệu Gia tràn ngập mừng rỡ, hắn ngay lập tức chắp tay đối với Thiên Trạch: “Đa tạ Long Thiên Đế!” Vừa nói thì Triệu Gia dường như cũng đã chuẩn bị sẵn. Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ đã trang bị toàn bộ những giấy tờ cần thiết. Hắn lập tức đẩy chiếc hộp gỗ đến trước mặt Thiên Trạch: “Món lễ vật nhỏ này mong Thiên Đế nhận lấy coi như một chút tấm lòng của tại hạ!”

“Hà...” Thiên Trạch khe khẽ thở ra một hơi dài: “Đừng quên những lời nói của ngươi, Triệu công tử!”

“Tất nhiên!” Triệu Gia một tay đặt ở bụng, một tay đưa ra rồi cười nhẹ nói: “Xin Thiên Đế hay tin tưởng vào ta. Ta tuyệt đối sẽ không phản bội lời hữa của mình!”

“Vậy ta cũng không làm phiền công tử nữa. Cáo từ!” Thiên Trạch đứng lên bắt đầu chắp tay đối với Triệu Gia. Lúc này, Triệu Gia cũng cực kỳ vui vẻ đứng lên chắp tay đối với Thiên Trạch. Hắn muốn đưa tiễn Thiên Trạch nhưng bị Thiên Trạch lừa dối.

Ra khỏi Phi Tuyết Các, Thiên Trạch chỉ khẽ thở dài ra một hơi. Ở cái thời đại này, số phận nữ nhân quả thực quá rẻ rúng. Những nam nhân, người nào đều cho rằng tình bằng hữu, tình chủ tử hay sự trung nghĩa cao cả hơn nhiều so với cái tình cảm nam nữ. Họ cho rằng huynh đệ như tay chân còn nữ nhân chỉ như quần áo. Chính vì vậy Triệu Gia trực tiếp hy sinh Tuyết Nữ mà không có chút chần chừ. Có lẽ có những chỉ được vài cái hô hấp thì Triệu Gia đã đưa ra quyết định của mình.

Rời bầu trời tuyết rơi, Thiên Trạch ngẩng đầu lên nhìn về phía căn gác mái vẫn lập loè ánh sáng xuyên thấu qua tấm vải mỏng. Đột nhiên Thiên Trạch làm ra hành động làm cho hai vị hộ vệ có vài phần kinh ngạc. Bàn tay Thiên Trạch vung lên, chiếc hộp phá không đánh nát đám cửa sổ sau đó trực tiếp rơi vào trong phòng bên trong. 

“Hà...” Thiên Trạch tỏ ra cao thâm, hắn thở ra một hơi dài: “Các ngươi có thấy ta ngu quá không! Một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại không cần. Nàng ta da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao lãnh. Đặc biệt chiếc eo thon kia cùng với đôi chân dài trắng nõn ấy. Ở trên giường tuyệt đối là nhất lưu. Các ngươi có thấy ta ngu không?” Vừa nói hắn lại hỏi lại đám hộ vệ lần nữa.

Hai vị hộ vệ sau đó nhìn về phía nhau một chút. Một người trong đó chắp tay nói: “Thiên Đế, ngài là một quân tử, tiểu nhân cho rằng như vậy!” Người hộ vệ bên cạnh cũng gật đầu đồng ý theo.

“Vậy sao!?” Thiên Trạch nghiêng đầu khẽ cười nhìn về phía hai hộ vệ. Hai hộ vệ lập tức gật đầu liên tục phụ hoạ theo. Thiên Trạch chỉ có thể nhún nhún vai cười khổ nói: “Ta cũng muốn nắm chứ! Nhưng ở nhà có con cọp cái rồi. Muốn ra ngoài tìm việc mua vui đó là không thể nào?” Nghe được lời này hai vị hộ vệ lập tức nhìn nhau, họ cố gắng nén không cho mình bật cười. Lại thấy Thiên Trạch phất tay nói: “Tính, chúng ta trở về đi!”

Ngồi trước gương, Tuyết Nữ nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Không hiểu sao lúc này hai hàng thanh lệ xinh đẹp từ đôi mắt nàng chảy xuống. Triệu Gia người mà nàng yêu nhất vậy mà can tâm đưa nàng cho Long Thiên Đế. Trước đó nàng đã có chút ngờ vực tại sao Triệu Gia lại muốn mang những vũ cơ xinh đẹp đến Đại Việt trong đó có cả nàng. Bây giờ nàng đã biết được lý do hắn mang nàng tới nơi này. Nàng chỉ là một tặng phẩm để lấy lòng Long Thiên Đế mà thôi.

Phanh! Một âm thanh phá vỡ cửa sổ vang lên làm cho Tuyết Nữ có chút giật mình. Ngay lập tức nàng làm ra phòng thủ. Tuy nhiên một chiếc hộp gỗ lập tức lăn xuống phía dưới chân nàng. Sau một hồi va đập thì chiếc hộp gỗ trực tiếp bung ra. Một đám giấy trắng mực đen với con dấu đỏ xuất hiện trước mặt Tuyết Nữ.

“Đây là...” Bàn tay Tuyết Nữ lập tức nhẹ nhàng đưa lên cầm lấy tờ giấy đưa lên. Những dòng chữ trong đó làm cho Tuyết Nữ giật mình. Đây là khế ước của toà nhà Phi Tuyết Các này. Đồng thời còn có khế ước bán thân của những vũ cơ tại Phi Tuyết các này. Tại sao nó lại ở nơi này.

Lập tức thân ảnh Tuyết Nữ vọt tới cửa sổ đem cửa sổ lập tức mở ra. Nàng nhìn xuống phía dưới thì thoáng thấy được bóng dáng của Long Thiên Đế cùng với hai vị hộ vệ đằng sau hắn. Tuyết Nữ nhìn về phía hắn dường như hắn cũng cảm nhận thấy nàng. Hắn chỉ quay đầu lại cho nàng một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Sau đó hắn tiến vào xe ngựa, nàng nhìn về phía hắn cho đến khi chiếc xe ngựa đã khuất ở ngã rẽ.

Đem cánh cửa đóng lại, tâm tình Tuyết Nữ theo đó biến thành phức tạp. Nàng tiến tới đem toàn bộ những tờ giấy trắng mực đen này thu gom lại với nhau. Rồi không biết vì gì đó, nàng đưa ngón tay lên nhẹ nhàng xoa xoa khoé mắt của mình. Khuôn mặt vì thế trở nên kiên định hơn.