Nhìn người mặc áo đen lăn lông lốc từ trên mái nhà rơi xuống, Thiên Trạch cũng chỉ có thể thở ra một hơi dài. Đã không biết bao nhiêu lần hắn bị người ám sát rồi. Dù sao bị ám sát cũng thành quen thuộc nên Thiên Trạch chỉ đưa tay ra phẩy phẩy: “Đưa người này rời đi, giam lại và thẩm tra thật kỹ!”
Đội vệ binh Thiên Trạch lập tức đem người nam nhân này chói chặt lại. Người cầm đầu chắp tay đối với Thiên Trạch: “Vâng, thưa Thiên Đế!” Hắn đem theo đám người áp giải phạm nhân rời đi.
“Tên chó tự xưng Long Thiên Đế kia...” Người nam nhân dù bị bắt được nhưng vẫn thực xương cứng. Hắn liên tục dãy dụa chửi lớn: “Ngươi sẽ chết không được tử tế đâu. Đất đai này thuộc Sở quốc, thuộc về Sở Vương. Quân đội Sở quốc sẽ sớm trở về đòi lại đất đai của chúng ta. Đến lúc đó chính là ngày chúng ta đem cái đầu chó của ngươi tháo xuống!”
“A Haha... Vậy ta chờ ngày đó sẽ đến!” Thiên Trạch không vì vậy mà tức giận. Hai vai nhún nhún đồng thời hắn nở nụ cười: “Hy vọng đám tàn dư Sở quốc các ngươi có thể làm được điều đó. Còn ngươi nói đất đai này thuộc về Sở quốc, thuộc về Sở Vương vậy ngươi sai rồi. Đất đai này cũng không phải thuộc về Long Thiên Đế mà thuộc về toàn bộ dân chúng sống ở nơi này. Họ đáng được có một cuộc sống ấm no hạnh phúc hơn đồng thời không bị quý tộc cường hào ở bất cứ đâu chèn ép, đè đầu cưỡi cổ. Ta, Long Thiên Đế sẽ là người thay bọn họ đòi lại sự bình đẳng và sự công bằng từ trước đến nay. Dân ý chính là Thiên ý. Ta, Long Thiên Đế thuận lòng trời mà đi, vâng ý trời mà đem toàn bộ dân Đại Việt tiến tới công băng, công chính, văn minh.”
“Các ngươi, những kẻ tự cho mình hiểu được dân tâm...” Thiên Trạch cười lạnh mở miệng nói: “Nhưng các ngươi chỉ biết bóc lột đàn áp bọn họ. Các ngươi như thế nào hiểu được dân tâm. Ta sẽ là người đầu tiên làm cách mạng thay đổi thiên hạ này. Ta sẽ chứng minh cho tất cả mọi người trên thiên hạ này hiểu thế nào mới là thiên ý, thế nào mới là dân tâm quy hướng, thế nào mới là công chính, công bằng.” Nói xong bàn tay hắn phất nhẹ một cái: “Dẫn hắn đi thôi!”
Toàn bộ hành động này của Long Thiên Đế đều được ghi lại bởi đám phóng viên. Lúc này có không ít người đang nhìn về phía Long Thiên Đế với ánh mắt sùng bái. Họ nhìn thấy Long Thiên Đế cùng với đoàn người nhà đi khuất vào trong toà Phi Tuyết Các lớn kia thì mới lưu luyến không rời mắt. Đám dân chúng Sở quốc đều kính động đến huyết khí sôi trào. Đây mới là một vị quân vương mà họ cần.
“Tuyết Nữ muội muội...” Người thiếu nữ tóc đen đưa tay lên đặt ở trên ngực, nàng dùng ánh mắt hoa si theo sát bước chân Thiên Trach. Đồng thời không quên mở miệng nói: “Long Thiên Đế, ngài ấy thất là... ngài ấy đã cướp đi trái tim của ta rồi. Muội nói ta phải làm sao đây, Tuyết Nữ muội muội!”
Tuyết Nữ đã chỉnh đốn song quần áo. Nàng lúc này đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp như chim sa cá lặn. Song ánh mắt lại không còn lời gì để nói nhìn về phía người thiếu nữ kia. Vậy mà người thiếu nữ kia cũng không bỏ qua cho nàng: “Tuyết Nữ muội muội, hôm nay muội thật xinh đẹp! Không phải vì hôm nay có mặt Long Thiên Đế nên muội mới ăn mặc và trang điểm xinh đẹp như vậy chứ?”
Đoàn người Thiên Trạch được an vị tại một vị trí sang trọng và cao quý nhất dành cho khách nơi đây. Vừa ngồi xuống một cái, Phi Yên lập tức nhíu mày một cái. Nàng cảm nhận được một khí tức quen thuộc mà lại xa lạ. Giống như thân quen nhưng lại có gì đó khang khác. Phi Yên hơi nhíu mày một cái, một thân ảnh mờ ảo ở trong đám người xuất hiện làm cho nàng giật mình.
Hiện tại Thiên Trạch ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên một là Diễm Linh Cơ, một là Niệm Đoan. Bên cạnh Niệm Đoan là Đoan Mộc Dung mà bên cạnh Diễm Linh Cơ là Phi Yên. Phi Yên lúc này biểu hiện ra có chút khác thường bị Diễm Linh Cơ bắt được. Diễm Linh Cơ lập tức mở miệng hỏi: “Phi Yên muội muội, muội làm sao vậy!?”
“Không... không có gì!” Phi Yên nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Sau đó nàng khẽ cười nhẹ nhàng coi như đáp lại: “Muội thấy được người bằng hữu.” Trong lúc quan sát Phi Yên thấy được một ấn ký đặc biệt chuyên dụng của Âm Dương gia có khắc lên đó. Xem ra đã có người Âm Dương đến nơi này.
“Nếu như vậy cô muốn đi gặp bằng hữu cũ sao?” Đầu Thiên Trạch nghiêng nhìn về phía Phi Yên. Nụ cười nhẹ nhàng và giống như ánh mặt trời xuất hiện trên khuôn mặt Thiên Trạch: “Sao nàng không đi gặp mặt vị bằng hữu này một chút nhỉ? Để Cao Nguyệt đưa cho ta chăm sóc một chút!”
“Được rồi! vương thượng, ngài cẩn thận một chút!” Phi Yên có chút không bỏ được. Nàng vươn tay ra đem Cao Nguyệt vừa lúc chuyển đến tay Thiên Trạch. Đáng tiếc Thiên Trạch đối với hài tử thực sự là không quá giỏi. Vừa mới rời tay Phi Yên được một lúc, Cao Nguyệt bắt đầu phát ra khóc lớn.
“Oa, oa, oa...” Tiếng khóc quả thực đinh tai nhức óc làm cho khoé miệng Thiên Trạch co quắp lại. Thấy thế Phi Yên càng thêm lo lắng hơn.
Diễm Linh Cơ ngồi bên cạnh Thiên Trạch lập tức mở miệng mắng: “Chàng đó... Thật không biết chăm sóc hài tử một chút nào!” Lời này nói ra làm cho mặt Thiên Trạch càng thêm trở nên đen hơn. Khoé miệng hắn co giật liên hồi.
“Vương thương, ngài hãy đem Cao Nguyệt giao cho ta!” Đoan Mộc Dung lúc này mở miệng vội vã lên tiếng nói. Ngay lập tức Thiên Trạch như được đại xá vội vã đưa Cao Nguyệt cho Đoan Mộc Dung. Cảnh này làm cho Niệm Đoan cười nhẹ lắc lắc đầu. Đối với Thiên Trạch, Niệm Đoan đều dùng đó là tài năng, cần chính yêu dân để đánh giá nhưng trông hài tử quả thực Thiên Trạch không có thiên phú.
“Ngoan, Cao Nguyệt là một nữ hài ngoan ngoãn mà phải không?” Cao Nguyệt lập tức được Đoan Mộc Dung ôm lấy an ủi. Trong chốc lát chỉ còn tiếng thút thít rồi trở nên không còn khóc thành tiếng nữa. Thiên Trạch thấy vậy thở ra một hơi thật dài, bàn tay đưa lên lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống.
Tiếng đàn bắt đầu ru rương vang lên, đối với loại nhạc này Thiên Trạch thực sự quá không thích. Khán đài những chiếc đèn bắt đầu phát ra ánh sáng tràn ngập bao trung quanh một đài cao. Phía dưới được xây dựng bao bọc bởi một ao nước nhỏ. Những bông sen màu xim sắc dâng lên với lá sen cũng màu kim sắc. Tiếng cồng chiêng cũng theo đó phụ hoạ hoa sen từ từ nở ra.
Một tiếng sáo dễ nghe nhưng mang theo vài phần thê lương bắt đầu phát ra. Từ trên đài cao một đám tuyết bắt đầu ở chính giữa sân khấu rơi xuống. Theo đó là một màn vải màu đỏ cũng từ vị trí không trung từ từ phủ xuống phía dưới. Ở nơi đó một bóng hình xinh đẹp đang thổi sáo phát ra âm thanh dễ nghe.
Roạt! Một đám vải màu đỏ được kéo lên để lộ ra một người thiếu nữ mặc y phục màu xanh lam với một dải lụa dài. Làn da nàng trắng như tuyết xinh đẹp vô song. Bộ ngực cao vút và eo thon hữu lực. Một cái liếc mắt của nàng quả thực mê mẩn những người tới nơi này. Theo sau đó là một nụ cười tràn ngập mê hoặc.
Bông hoa sen theo đó từ từ nở ra phát ra ánh sáng lấp lánh, từ đâu đó một đám cánh hoa bay phấp phới trong gió. Âm thanh tiếng đàn và chuông vang lên, người thiếu nữ bắt đầu uyển chuyển thân thể của mình. Động tác quả thực làm cho người mê say. Ngón tay nàng, bàn chân uyển chuyển những động tác giống như không xương. Thân hình xoay tròn làm cho bộ dạng nàng vô cùng hấp dẫn.
“Ân...” Thiên Trạch một tay sờ cằm, một ôm ngực của mình vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm: “Quần lót màu trắng!” Ngay sau đó hắn cảm giác được eo đau nhói. Đồng thời Thiên Trạch quay ra thấy được ánh mắt của đám người nữ nhân ở đây dùng con mắt kỳ quái quan sát hắn. Ngay cả Niệm Đoan cũng dùng ánh mắt quan sát hắn với con mắt khác thường.
“Khụ, khụ...” Thiên Trạch nắm tay đặt ở miệng của mình, hắn khẽ nói: “Người ta có câu thực sắc tính dã. Lão tử đã nói như vậy rồi! Người đều có yêu cái đẹp, một loại thưởng thức mà thôi. Linh Cơ, nàng đừng hiểu lầm. Ta chỉ đơn thuần thưởng thức nàng ấy mà thôi!”
“Thưởng thức...” Diễm Linh Cơ khẽ cười, ngón tay chỏ đặt ở miệng của mình khẽ hỏi lại: “Vậy không biết Thiên Đế đại nhân thưởng thức vị Tuyết Nữ cô nương này ở đâu a?” Mặt Thiên Trạch đen lại nghe được Diễm Linh Cơ nói tiếp: “Thiên Đế có thể nói cho ta biết được không?” Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu khẽ sát gần Thiên Trạch: “xem ra Thiên Đế rất thích màu trắng a?”
“Khụ, khụ...” Thiên Trạch ho khan vài tiếng cười nhẹ nói: “Đúng vậy, mái tóc Tuyết Nữ cô nương có màu trắng. Quả thực vô cùng xinh đẹp. Giống như mái tóc của ta, chẳng khác là bao nhiêu đâu. Thì tóc ta cũng màu trắng nên ta thích mái tóc nàng ấy. Đơn giản là thưởng thức mà thôi! Hahaha...”
Niệm Đoan ở một bên lắc đầu thở ra một hơi dài. Lúc này, Long Thiên Đế hoàn toàn không có bất cứ cái gọi là phong phạm một vị quân vương nên có.