Đạo Chu

Chương 391




Hồng Liên được Diễm Linh Cơ dẫn đến một toà nhà lớn bỏ hoang. Nơi này là một kiến trúc cổ kính trong núi. Những viên đá trên tường cũng bị rễ cây chằng chịt bò lên. Một ông lão đứng trước một cái cửa lớn và già nua đang ngồi ở trên tảng đá lớn gần đó. Thấy được hai người này tới nơi này, lão già hơi kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía hai người.

Đôi chân thon dài Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi về phía trước, nàng nhẹ giọng nói chuyện. Đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ phát ra âm thanh: “Hồng Liên công chúa muốn gặp phụ vương mình. Bách Độc Vương, ông hãy để cô ta vào gặp Hàn Vương An đi. Hy vọng, cô ta sẽ không hối hận!”

“Bản công chúa không sợ đâu!” Hồng Liên lập tức lớn tiếng quát nạt: “Các ngươi mau thả phụ vương ta ra. Nếu không một khi đội quân Hàn quốc tiến đến cứu ra bản công chúa và phụ vương nhất định sẽ san bằng nơi này!”

Lời Hồng Liên nhắc đến Hàn quân lập tức làm cho Bách Độc Vương nheo mắt lại. Đôi mắt hắn cũng trở nên hết sức âm trầm. Đôi mắt già nua nheo lại thật sâu. Hắn lạnh giọng lên tiếng nói: “Nếu như cô ta đã muốn gặp phụ vương mình, vậy để cô ta vào đi!” Lão già theo đó đứng dậy, bàn tay hắn vươn ra trực tiếp đem cánh cửa lớn mở ra.

Đập vào mắt Hồng Liên là thân hình to béo của Hàn Vương trực tiếp nằm ở vị trí giữa toà nhà. Đôi mắt Hàn Vương An nhắm nghiền và như đang ngủ say. Thấy được Hàn Vương nằm ở nơi đó, Hồng Liên lập tức chạy nhanh vào bên trong. Thân mình nàng lập tức vọt tới quỳ sát bên cạnh Hàn Vương An: “Phụ vương, phụ vương...” Song Hàn Vương An vẫn nhắm nghiền đôi mắt, hắn không có trả lời Hồng Liên.

“Lão già khốn kiếp xấu xa... Ngươi đã làm gì phụ vương ta thế này!?” Hồng Liên lập tức quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía lão già đang đứng ở ngoài cửa. Tuy nhiên Hồng Liên chỉ thấy được lão già lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn về phía nàng. Cánh cửa từ từ đóng lại, ánh sáng từ cánh cửa cũng biến mất.

Ầm! Một âm thanh vang lên và cánh cửa đóng chặt lại. Hồng Liên thấy vậy lập tức vọt về phía cửa. Bàn tay liên tục đánh vào phía cửa phát ra âm thanh liên hồi: “Lão già xấu xa này, mau mở cửa cho chúng ta ra ngoài! Ca ca ta rất lời hại đấy, ngươi có biết không hả? Không chỉ ca ca đâu, ta còn quen một cái tên khác cực kỳ lợi hại. Hắn tên là Long Ngạo Thiên, hơn nữa lại là người nắm quyền Thiên Địa gia. Ngươi có biết không hả? Nếu như bản công chúa và phụ vương ta có chuyện gì, các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu...”

Đáng tiếc dù Hồng Liên vỗ cử thế nào đi nữa thì cũng không có ai thèm trả lời nàng. Nàng chỉ có thể xoay người lại đi về phía Hàn Vương An ở nơi đó. Thông qua khe cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống vị trí mà Hàn Vương An đang nằm ở nơi đó. Hiện giờ, Hàn Vương An với bộ mặt tiều tuỵ và quần áo bẩn thỉu làm cho Hồng Liên vô cùng đau lòng. Nàng cúi xuống ở bên cạnh Hàn Vương An khẽ nói: “Phụ vương...”

“A...” Đột nhiên Hồng Liên như cảm nhận được cái gì đó. Nàng ngay lập tức thấy được những cái bóng đen nhỏ trườn dưới mặt đất và chúng có đôi mắt sáng lạnh lẽo. Dưới ánh sáng lờ mờ, hình dáng chúng dần dần rõ ràng trong mắt Hồng Liên. Bàn tay nàng lập tức che miệng, thân mình run rẩy, con mắt xuất hiện vẻ sợ hãi: “Aaaaa...” Hàng trăm, hàng nghìn con rắn đang bò về phía nàng.

Chúng từ bốn phương tám hướng bò tới bên cạnh nàng. Sau đó lấy vị trí nàng cùng với phụ vương nàng làm trung tâm bắt đầu khép lại vòng vây. Tiếng hét sợ hãi của Hồng Liên đã vang vọng rơi vào trong tai hai người Bách Độc Vương và Diễm Linh Cơ ở bên ngoài.

Đứng ở bên ngoài, Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ và nói khẽ: “Giam cô ta vào Cửu U Cổ Trì, không lo sẽ to chuyện sao? Cẩn thận chủ nhân sẽ trách phạt ông đó!”

“Dòng máu của thiếu nữ thuần khiết, chí âm chí nhu, chí thuần!” Hai tay ôm ngực của mình, Bách Độc Vương mở miệng nói: “Là vật dẫn tốt nhất để luyện ra cổ độc. Đối với bọn chúng thì dòng máu cô ta là thứ hấp dẫn chí mạng. Tuy nhiên độc trong cơ thể Hàn Vương An lại là khắc tinh của bọn chúng. Chỉ cần cô ta không rời đi Hàn Vương thì sẽ an toàn thôi!” Diễm Linh Cơ nghe thấy vậy thì nhíu mày một cái, thân mình uyển chuyển xoay người rời đi để lại Bách Độc Vương lẳng lặng ở nơi đó.

Đứng ở sát cạnh Hàn Vương An nhưng Hồng Liên cũng vô cùng sợ hãi, nàng liên tục xua xua tay của mình: “Đừng lại đây, đừng lại đây!” Đôi mắt nàng tràn ngập sợ hãi.

Vụt! Một con rắn độc khá lớn với vảy màu vàng và vân màu đen lập tức vọt lên đem một con rắn độc cỡ nhỏ trực tiếp cắn lấy nuốt vào trong miệng của mình. Nó càng làm cho Hồng Liên sợ hại hơn. Song không có bất cứ con rắn nào dám đi về phía trước. Chúng nhìn về phía thân xác to béo của Hàn Vương An mà đôi mắt kiêng kị nhìn chằm chằm.

Bất chợt đám rắn giống như có điều sợ hãi, chúng lập tức lùi lại sau đó rút đi. Thấy được cảnh này thì Hồng Liên thở ra một hơi dài, ngón tay chỉ chỏ: “Coi như các ngươi biết điều. Nếu mà dám ức hiếp bản công chúa, đợi bản công chúa và phụ vương trở ra sẽ cho người lột da các ngươi đem các ngươi đi hầm canh!” Hai tay nàng ngạo nghễ ôm ngực mình.

Song chúng lui lại không phải vì lời của Hồng Liên mà là xuất hiện một con đại mãng xà màu xanh rêu. Hai ngạnh của nó lập tức mở lớn ra hết cỡ. Con mắt màu vàng tràn ngập tham lam nhìn về phía Hồng Liên. Chiếc lưỡi đỏ liên tục thè ra liếm vào. Hồng Liên lập tức khuôn mặt trắng bệch, bàn tay che miệng: “Hơ...”

Bất chợt con rắn màu vàng hoa vắn đen dùng đôi mắt đỏ nhìn thẳng về phía con mãng xà màu xanh. Nó há miệng như muốn uy hiếp. Tuy nhiên con rắn màu xanh lập tức khè ra vài cái. Lập tức con rắn màu vàng vân đen lùi lại muốn rời đi. Vậy mà mãng xà màu xanh bụng đỏ lập tức há miệng trực tiếp cắn vào thân xác con rắn màu vàng này.

Ầm, ầm, ầm... Trước con mắt Hồng Liên, con rắn màu vàng bị mãng xà màu xanh liên tục quật liên hồi. Đầu con rắn màu vàng va đập vào đất đã trực tiếp chết ngất. Hồng Liên bắt đầu chảy ra hai dòng nước mắt. Nàng cực kỳ sợ hãi nói: “Nơi quái quỷ gì thế này? Các người thả ta ra! Thả ta ra!” Tiếng gọi mang theo vài phần tuyệt vọng nhưng chẳng ai có thể trả lời nàng cả.

Ở trên tường thành khá cao, Hàn Vũ lại đang ở nơi đó quan sát mọi thứ phía dưới. Đứng bên cạnh Hàn Vũ là Cơ Vô Dạ. Hiên tại, Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói: “Tứ công tử, không biết ngài gọi ta ra đây là có việc gì vậy?”

“Hiện tại phụ vương và Hông Liên muội muội bị Thiên Trạch bắt đi sống chết!” Hàn Vũ đứng ở nơi đó mở miệng nói: “Chúng ta cần làm trước đó là phải đem phụ vương và Hồng Liên muội muội cứu về!”

“Đương nhiên rồi!” Cơ Vô Dạ gật đầu nói: “Tứ công tử không cần phải nói. Bản tướng quân và Huyết Y Hầu đã điều quân đội sưu tầm. Nhất định có thể truy tìm tung tích của Thiên Trạch đem Hồng Liên và đại vương cứu về!”

“Trước đó...” Hàn Vũ đặt một tay ở bụng, một tay buông lỏng: “Nghĩa tử của ta trong lúc cứu Thái Tử đã có sự hiểu lầm giữ đôi bên.”

“Nói những lời này có hữu ích sao?” Ánh mắt Cơ Vô Dạ quay đi nhìn một hướng khác, đôi môi dày mấp máy khinh thường: “Thái Tử điện hạ đã chết trong tay nghĩa tử của Tứ công tử.”

“Xem ra, tướng quân vẫn không thể bỏ qua cho ta vì sự thất thủ này!” Con ngươi Hàn Vũ liếc mắt nhìn sang Cơ Vô Dạ: “Tướng quân đích thực không thể nơi lỏng cảnh gác trong lần này.” 

Bàn tay Cơ Vô Dạ siết chặt, cằm hơi hất lên và giọng nói trở nên lạnh lùng: “Sự an nguy của vương thượng và Hồng Liên công chúa, ta tự có thể lo liệu.”

“Ha...” Tiếng cười khẽ từ miệng Hàn Vũ phát ra, hơi hơi quay đầu liếc mặt nhìn Cơ Vô Dạ: “Tướng quân từng có nghĩ qua là do kẻ địch sắp đặt cái chết của Thái Tử!”

Đối với lời này, Cơ Vô Dạ chỉ khinh thường nhếch miệng. Hai tay hắn ôm ngực mình, giọng nói tràn ngập trào phúng: “Ta thật không nhìn thấy sự sắp đặt nào!”

“Chuyện của Hồng Liên chẳng lẽ không phải vì sắp đặt? Thiên Trạch bắt đi phụ vương ta còn có thể hiểu được...” Ngầng đầu nhìn bầu trời xanh, Hàn Vũ bình tĩnh nói: “Ta không thể biết Thiên Trạch bắt muối ấy là vì điều gì? Điều kỳ lạ này, đích thực sẽ mang lại sự thay đổi to lớn...” Vừa nói thì Hàn Vũ đi về phía Cơ Vô Dạ nói: “Vị công chúa này của chúng ta tuy ngang ngược, bướng bỉnh nhưng lại là viên ngọc minh châu của phụ vương.” Khoé miệng Hàn Vũ nhếch lên: “Thời gian thật là nhanh. Ta thật không thể cảm nhận được muội ấy đã trưởng thành, đến lúc phải xuất giá rồi!”

Nói xong những lời này thì Hàn Vũ xoay người rời đi. Hắn để lại Cơ Vô Dạ lẳng lặng ở nơi đó như đang suy tư gì về những lời mà Hàn Vũ đang nói.

“Không sợ, ta không sợ!” Hai hàng nước mắt chảy xuống, Hồng Liên lập tức đưa tay lau mắt của mình. Nàng theo bản năng lại sát gần Hàn Vương An hơn. Đầu của nàng liên tục lắc lắc: “Có gì phải sợ đâu, mình không sợ chút nào hết!” Đôi mắt nàng chỉ có thể liếc nhìn con mãng xà màu xanh làm nhưng con mãng xà đã đem con rắn màu vàng buông bỏ.

“Đừng đến gần đây, tránh ra, tránh ra đi...” Bàn tay nàng đưa ra xua đuổi con rắn. Mặc dù từ người thiếu nữ có một thứ gì đó rất hấp dẫn nó nhưng nó cũng không dám đến gần vì Hàn Vương An còn nằm ở nơi đó. Đáng tiếc Hồng Liên cũng không có biết.

Ngay lập tức Hồng Liên quơ quơ thấy một nhanh cây khô ở dưới chân mình. Ngay lập tức Hồng Liên vươn ra trực tiếp nắm lấy chiếc cành cây này. Một cảm giác đau nhói truyền đến tay nàng: “A...” Vết gai nhọn đâm vào tay Hồng Liên làm cho nàng khẽ kêu lên một tiếng. Máu tươi từ bàn tay nàng chảy ra nhưng nàng lại ngay lập tức nhặt lên cái que gỗ một lần nữa.

Từng giọt máu tí tách chảy ra, mũi máu thiếu nữ làm cho những con rắn này càng thêm kích thích hơn. Con mang xà màu xanh đã bị mùi máu của thiếu nữ kích thích mà bất chấp nguy hiểm. Dù cơ thể Hàn Vương có đang toả ra khí làm cho nó sợ hãi kiêng kị. Song mùi máu tươi làm cho con mãng xà màu xanh đã bất chấp muốn phóng tới.

Bàn tay quơ quơ cái gậy, Hồng Liên sợ hãi quát lên: “nếu ngươi dám lại dân, ta, ta sẽ...” Đột nhiên con mắt Hồng Liên hơi đảo. Nàng thấy được một con rắn bò lên trên người Hàn Vương An. Toàn thân nó có màu đỏ và những sọc màu đen làm cho con rắn phân biệt thành hai màu sọc đen và sọc đỏ. Nó nhìn chừng chừng về phía Hồng Liên.

“Ngươi... ngươi đừng đến gần ta như thế!” Mặc dù con rắn này không quá đáng sợ như những con khác. Nó trông khá dễ thương là đằng khác nhưng Hồng Liên vẫn vì thế mà sợ hãi. Bất chợt con rắn vọt lên trực tiếp nhảy lên người của Hồng Liên.