Đạo Chu

Chương 392




Con rắn sọc đỏ sọc đen vọt thẳng lên người Hồng Liên. Nó dừng trên cổ Hồng Liên sau đó hướng về phía con mãng xà khẽ miệng như tuyên bố Hồng Liên thuộc chủ quyền riêng của nó. Lập tức con mãng xà lại đáp lại bằng một cái miệng phát ra từng tiếng khè khè. Hồng Liên thấy vậy tò mò nói: “Dường như bọn chúng là đối đầu!”

Con mãng xà lớn trực tiếp triền về phía Hồng Liên, Hồng Liên lập tức cả người cứng lại, đầu cúi thấp xuống. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Ân oán riêng của các ngươi, tự mình xử lý đi, mặc kệ ta, mặc kệ ta!” Con rắn sọc đỏ sọc đen từ bả vai nàng bò xuống sau đó hung dữ nhìn về phía con mãng xà so với hình thể nó to hơn nhiều.

Thân mình Hồng Liên theo bản năng lùi lại. Nàng thấy được một đám rắn bu xung quanh nhìn về phía hai con rắn giống như nhìn về phía hai vị vương giả đang chiến đấu. Ngay lập tức con rắn đỏ sọc đen vọt về phía trước, con mãng xà không yếu thế trực tiếp há miệng cắn thẳng vào thân thể con rắn đỏ sọc đen. Tuy nhiên con rắn đỏ sọc đen lập tức tránh thoát há miệng cắn mạnh vào thân thể to lớn của con mang xà.

“Khè...” Mãng xà đau đớn khẽ phát ra tiếng kêu. Tuy nhiên hình thể to lớn của mãng xà là ưu thế. Nó trực tiếp quẫy động cái đuôi đem con rắn đỏ sọc đẹn hất bay. Lập tức con rắn đỏ sọc đen bay về phía một đám rễ cây. Thân mình nó đập mạnh vào đó phát ra tiếng kêu. Rõ ràng hình thể con rắn đỏ sọc đen này yếu thế hơn mãng xà. Nó lập tức vọt vào trong kẽ đã.

Thấy vậy mãng xà vọt lên lập tức từ trong kẽ đá, rắn đỏ sọc đen vọt ra quấn lấy thân thể con mãng xà. Hồng Liên ngạc nhiên nhìn về phía cảnh này nghĩ: “Con rắn này cũng thông minh gớm!” Hiển nhiên con rắn biết lợi dụng địa hình làm cho nàng kinh ngạc. Đáng tiếc về mặt thể hình và sức mạnh vẫn là mãng xà chiếm ưu thế.

Phịch! Thân thể con rắn đỏ sọc đen bị hất bay, Hồng Liên thấy vậy kinh hô che miệng của mình. Khi mà con mãng xà trực tiếp há miệng thị uy muốn đem con rắn đỏ sọc đen cắn nuốt thì không biết ma xui quỷ khiến, Hồng Liên vươn tay cầm lấy cây gậy. Nàng toàn lực đập mạnh lên đầu con rắn.

Bịch! Âm thanh khó nhỏ và dường như cú đập Hồng Liên không đủ mạnh. Nó chỉ làm cho con mãng xà cảm giác choáng váng đầu óc. Nó liên tục lắc lắc đầu. Tuy nhiên Hồng Liên lại sợ hãi đi lùi lại, nàng mở miệng nói: “Ngươi, ngươi định ức hiếp nó thì phải thắng ta trước.”

“Khè...” Con mang xà giận dữ quay ra há miệng phát ra tiếng hí thị uy với Hồng Liên. Uy thế con mãng xà trực tiếp từ từ hướng về phía hồng Liên. Nó vọt thẳng lên muốn trực tiếp cắn Hồng Liên thì con rắn màu đỏ sọc đen vọt lên cắn mạnh vào cổ con mãng xà.

Phập! Mãng xà đau đớn lập tức dãy dụa liên hồi. Tuy nhiên con rắn đỏ hung sọc đỏ lại cắn thật chặt con mãng xà không từ bỏ. Không bao lâu sự dãy dụa con mãng xà khổng lồ dừng lại và cả người nó nằm gục trên mặt đất. Cái chết của mãng xà làm cho cả đám rắn ở đây lùi lại và sợ hãi nhìn về phía con rắn đỏ hung sọc đen kia.

“Ngươi bị thương rồi!” Hồng Liên đối với con rắn đỏ sọc đen này lại không chút nào sợ hãi. Dường như nàng đối với con rắn này tràn ngập hảo cảm. Đám rắn lập tức bắt đầu bò xung quanh lại và con rắn đỏ sọc đen này hung hăng vươn người thị uy với đám rắn này. Bây giờ nó đã xác định vị trí vương giả trong bầy rắn.

Tại Tử Lan Hiên, Lộng Ngọc đã trở lại nơi thân thuộc này. Nàng vẫn mặc một thân quần áo đen ở lại trong căn phòng này. Đối mặt với mọi người trong phòng bao gồm Tử Nữ, Trương Lương, Hàn Phi cùng với Vệ Trang một thương binh đang nằm ở trên giường.

Đối với mọi người, Lộng Ngọc đem tất cả những gì mình nghe được kể cho mọi người ở đây. Trương Lương nghe xong cảm thán nói: “Không nghĩ tới, Hồ mỹ nhân và Minh Châu phu nhân lại có quan hệ đặc biệt như vậy với Xích Mi Long Xà, phế thái tử Bách Việt Thiên Trạch.”

“Năm xưa, phế thái tử Thiên Trạch đi sứ Hàn quốc...” Hàn Phi nói lên ý nghĩ của mình: “Hẳn lúc đó Minh Châu phu nhân quen biết phế thái tử Thiên Trạch. Chỉ là không nghĩ tới Minh Châu phu nhân lại là muội muội của Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi!”

“Công tử...” Tử Nữ nghe thấy vậy mỉm cười châm chọc. Nàng ở một bên rót rượu, một bên khẽ cười nhẹ: “Ngài không phải là người của hoàng thất sao? Đến cả chuyện này cũng không biết sao?”

Hàn Phi cười khổ, hắn vội vã lắc lắc đầu: “Tử Nữ cô nương, lúc đó ta chỉ là một đứa bé. Đâu thể biết nhiều về việc quốc gia đại sự!”

Lúc này, Trương Lương hơi cúi đầu. Sau đó hắn đưa ra suy tư của chính bản thân mình: “Hàn huynh, ta chỉ có chút thắc mắc.” Mọi người nghe được lời này quay ra nhìn về phía Trương Lương. Trương Lương bấy giờ mới quay ra nhìn về phía Lộng Ngọc mở miệng hỏi: “Theo như Lộng Ngọc cô nương nói thời điểm Lộng Ngọc cô nương gặp Huyết Y Hầu và Minh Châu ở dược phòng là chiều ngày hôm qua. Nếu như Huyết Y Hầu để thuốc giải ở Hầu phủ tại Tân Trịnh như vậy thời điểm người Minh Châu phu nhân lấy thuốc giải nhưng không dài. Chỉ cần trong thời gian ngắn, Minh Châu phu nhân có thể thuận lợi có được thuốc giải. Tuy nhiên ngay buổi sáng ngày hôm nay, chúng ta lại nhận được thuốc giải từ Long huynh... Lương luôn cảm giác được có gì đó quá trùng hợp ở đây!”

“Điểm này có gì kỳ quái!” Tử Nữ mở miệng nói: “Thiên Địa gia trải rộng thất quốc. Nó luôn luôn lấy thần bí mà lại cường đại xưng hô. So sánh còn vượt qua cả Âm Dương gia. Ta nghĩ Long tiên sinh sớm đoạt được giải dược sau đó đưa cho chúng ta cũng không chừng!”

Nói đến đây, Trương Lương mở miệng nói: “Tử Nữ cô nương nói vậy, chuyện này cũng không phải không có khả năng. Chỉ là Hàn huynh...” Quay sang nhìn về phía Hàn Phi: “Huynh có ngửi thấy mùi hương nhẹ trên chiếc bình này không? Mùi hương này rất giống mùi hương trên người Minh Châu phu nhân.”

Hàn Phi nghe thấy vậy cũng âm thầm gật đầu. Hắn cũng cho rằng chuyện này là như vậy. Đầu Hàn phi theo đó gật đầu một cái rồi mới nhìn mọi người nói: “Mùi hương trên chiếc lọ này rất nồng đậm. Đó là một loại hương đặc biệt mà chỉ trên người Minh Châu phu nhân mới có được. Phi cũng nhận thấy được. Chỉ là, ta thắc mắc nếu như giải dược trong tay Minh Châu phu nhân vậy thì làm sao lúc này nó thông qua Long huynh tiến tới trong tay chúng ta được?”

Tất cả mọi người nghe được những lời này đều dại ra và lâm vào trầm tư. Vệ Trang lúc này quay đầu nhìn đám người nói: “Các ngươi có nghĩ đến Long Ngạo Thiên, hắn có liên quan tới sự kiện Bách Việt hay không? Có một mối quan hệ nào đó giữa Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch!”

“...” Lời này nói ra làm cho đám người ở đây đều ngẩn người. Hàn Phi và Trương Lương là hai người động dụng nhất. Họ nhớ được đến cảnh khi Long Ngạo Thiên thấy được di dân Bách Việt bị giết đã phẫn nộ như thế nào. Nhất thời không khí trong phòng trở nên hết sức quái dị.

“Muội vẫn không tin Long tiên sinh có liên quan gì đến chuyện này!” Lộng Ngọc lập tức mở miệng nói chuyện. Giọng nói nàng hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng: “Long tiên sinh đã giúp chúng ta rất nhiều rồi. Lần này lại là đưa đến giải dược. Có lẽ Long tiên sinh có lỗi khổ trong lòng khó mà nói ra cũng nên!”

“Ai da..” Tử Nữ nghe thấy vậy mỉm cười trêu chọc: “Lộng Ngọc muội muội, ngày nào muội cũng nhắc đến Long tiên sinh này Long tiên sinh nọ. Hiện giờ lại nói đỡ cho Long tiên sinh, có phải muội có ý định gì với Long tiên sinh không?” Nói đến đây Tử Nữ lại đổi giọng: “Thật là... vị Long tiên sinh này quả thực không phải người tốt gì đi! Đã rời đi còn mang hồn Lộng Ngọc câu đi mất...”

“Tỷ tỷ...” Lộng ngọc đỏ mặt khẽ nói nhỏ: “Muội nào có...”

“Còn nói không có!” Tử Nữ cười nhìn về phía Lộng Ngọc.

Trương Lương theo thế cũng gật đầu nói: “Xác thực như Lộng Ngọc cô nương đã nói. Long huynh thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều. Chúng ta cũng không nên nghi ngờ huynh ấy!” Lời nói Trương Lương đem bóng tối trong tâm trí mọi người xua tan không ít!

Cạch! Cửa mở ra, ánh sáng mạnh chiếu vào làm cho Hồng Liên cảm giác chói loá. Bàn tay nàng đưa lên che đi đôi mắt của mình. Thân ảnh hai người đập vào mắt nàng. Người thiếu nữ yêu diễm theo đó tựa lưng vào tường. Bàn tay nàng khó chịu che mũi phát ra hừ lạnh: “Hưm...” Mùi hôi tanh nơi này làm cho nàng có chút chán ghét: “Coi bộ sắp được chứng kiến loại độc mới của ngươi rồi!”

Bách Độc Vương chống gậy đi tới phát ra âm thanh cộc cộc. Đối với con rắn đỏ sọc đen, Bách Độc Vương mở miệng cười khen ngợi: “Không hổ là XÍch Luyện Vương Xà do ta dày công nuôi nấng! Đến Bàn Li, Cự Nhiêm cũng không phải đối thủ.”

Đứng tựa lưng vào cửa, Diễm Linh Cơ phất tay châm chọc nói: “Con Cự Nhiêm đó có được không dễ, cho Vương Xà ăn không thấy tiếc sao?”

“Cô hiểu cái gì...” Bách Độc Vương quay đầu dùng ánh mắt châm chọc với Diễm Linh Cơ: “Làm thế là để luyện ra thứ độc độc nhất vô nhị.”

“Nhất định phải dùng cách đó sao?” Diễm Linh Cơ mấp máy đôi môi đỏ mọng hỏi lại.

“Haha...” Bách Độc Vương quét mắt nhìn về phía đoàn rắn nói: “Trong Cổ Trì có mấy trăm con rắn độc, bọn chúng ăn thịt lẫn nhau. Không chỉ hấp thu độc tố của đồng loại mà áp lực sinh tồn cũng sẽ kích thích cho chúng không ngừng gia tăng độc tính của mình. Con nào sống được đến cuối cùng ắt hẳn phải là con hung nhất, độc nhất.” Hai tay mở rộng đi về phía Xích Luyện Vương Xà: “Nó chính là nguyên liệu tốt nhất để ta luyện ra kịch độc.”

Xích Luyện Xà Vương phản kháng trực tiếp bị bàn tay Bách Độc Vương phun ra khí xanh làm hôn mê. Bách Độc Vương mở rộng hai tay cực kỳ hưng phấn nói: “Kiệt tác của ta sắp được hoàn thành.” Nói xong Bách Độc Vương xoay người đi cùng với Diễm Linh Cơ. Cánh cửa theo đó sẽ dần dần đóng lại trước mắt Hồng Liên.