Đạo Chu

Chương 390




“Là sao?” Long Ngạo Thiên vừa ăn vừa phùng mồm trợn má. Giọng nói cũng nói không rõ tuy nhiên Diễm Linh Cơ vẫn là nghe hiểu. Đặc biệt khuôn mặt béo tốt mũm mĩm thịt là thịt đập vào mắt Diễm Linh Cơ không hiểu khiến cho nàng cảm giác được có chút đáng yêu.

Đối với khuôn mặt càng ngày càng béo, Diễm Linh Cơ không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng niết mặt Long Ngạo Thiên một cái. Đồng thời nàng không quên châm chọc Long Ngạo Thiên: “Vị Hồng Liên công chúa này tính tình không nhỏ chút nào. Khôngnhững không có ăn cơm do chúng ta đứa lên còn liên tục đòi gặp Hàn Vương An!”

“Nếu vậy...” Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nhàn nhạt nói: “Để cô ấy đi gặp phụ vương của mình đi. Một người sớm đã sắp chết, cũng là để cô ấy có thể nhìn mặt phụ vương mình lần cuối đi!”

“Xem ra chủ nhân còn rất biết thương hương tiếc ngọc!” Diễm Linh Cơ khẽ dùng ngón tay nhỏ che miệng cười. Nàng nhìn xung quanh thấy được Khu Thi Ma đã rời đi. Hiển nhiên đưa thức ăn chuyển cho Hồng Liên công chúa. Nàng lúc này mỉm cười nói: “Hàn Vương An hiện giờ đang ở Cửu U Cổ Trì, mang theo Hồng Liên công chúa, chàng không sợ doạ đến cô ấy sao?”

“Thật phiền phức...” Ngón tay nhỏ đưa lên, Long Ngạo Thiên gõ gõ trán của mình sau đó cười khổ một tiếng: “Vậy nàng muốn xử lý sao cũng được. Ta chẳng thèm quan tâm nữa! Nếu như cô ấy sợ rằn như vậy thì đem cô ấy nhốt trở lại là xong.”

“Chủ nhân, thiếp đã rõ!” Nói xong Diễm Linh Cơ lập tức xoay người rời đi. Khi đi nàng không quên xoay người hơi nhún khom người coi như đáp lại Long Ngạo Thiên. Ở nơi này bổi Long Ngạo Thiên chỉ còn duy nhất Đông Quân.

Đôi mắt nàng cực kỳ tinh nhanh, hiện giờ nàng phát hiện Long Ngạo Thiên lại béo hơn một chút trong thời gian nói chuyện này rồi. Nàng chưa gặp loại bí thuật quái dị như vậy. Sau khi ăn lập tức ra tăng trọng lượng cơ thể nhanh đến như vậy. Nó càng làm cho nàng có cảm giá quái quái.

Diễm Linh Cơ dọc theo con đường gạch cũ kỹ, hai bên tường là những viên gạch bằng đá dựng lên. Nó thông xuống một nhà giam ở dưới sâu. Nơi này chính là một toà ngục giam bỏ của Hàn quốc, Long Ngạo Thiên trực tiếp lợi dụng nơi này như là nơi canh giữ đám người Hàn Vương.

Đôi chân thon dài đi trên chiếc bốt giầy cao gót bằng đồng nhẹ nhàng chạm vào mặt đất phát ra âm thanh nhỏ nhỏ. Khi tới cánh cửa gỗ không xa, Diễm Linh Cơ nghe được một âm thanh vọng vào tai nàng: “Ngươi tưởng đem côn trùng ra doạ ta là bản công chúa sẽ ngoan ngoãn ăn thức ăn của các ngươi sao? Ta không ăn đấy!” Nói đến cuối cùng giọng nữ đã phát ra gào lên.

Cạch! Cánh cửa gỗ mở ra, Khu Thi Ma buồn bực đi ra bên ngoài. Nếu không phải Hồng Liên có mối quan hệ đặc biệt với chủ nhân hắn. Hắn đã trực tiếp mặc xác nàng, kể cả nàng có chết đói đi nữa. Khu Thi Mà vừa bước ra ngoài thấy được Diễm Linh Cơ đứng đó, hắn buồn bực đóng sầm cửa lại đồng thời dùng tay kéo chiếc mũ che khuất gương mặt mình.

Cạch! Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, thân hình Hồng Liên như rắn nước uyển chuyển đi về phía trước. Đôi mắt nàng đảo qua thấy được thức ăn vương vãi khắp trên mặt đất. Nàng từ từ đi về phía Hồng Liên đồng thời híp mắt nhìn về phía Hồng Liên. Ngay lập tức Hồng Liên đưa tay lên đề phòng nhìn về phía người thiếu nữ này: “Cô là ai?”

Diễm Linh Cơ không có trả lời câu hỏi của Hồng Liên mà hơi nghiêng đầu híp mắt mở miệng nói: “Ta cũng thấy tay nghề của đầu bếp ở đây không cao, đồ ăn không hợp khẩu vị của công chúa!”

Bàn tay Hồng Liên đưa lên nắm chặt đặt ở song song ngực, vẻ mặt tràn ngập đề phòng nhìn về phía Diễm Linh Cơ: “Ngươi chính là thuộc hạ của cái tên quái nhân đã bắt ta và phụ vương lại phải không?” Bàn tay nàng đưa ra đồng thời ra lệnh: “Mau thả chúng ta ra ngoài! Các ngươi có biết các ngươi bắt ai không hả? Đợi đến khi ca ca ta đến dẹp các ngươi, tha cho các ngươi một mạng.”

“Công chúa điện hạ!” Diễm Linh Cơ uyển chuyển đi về phía Hồng Liên, nàng không quên mở giọng trêu chọc: “Cửu ca của cô tuy rằng cơ trí hơn người, túc trí đa mưu nhưng đáng tiếc lại không phải là đối thủ của chủ nhân ta.” Giọng nói nàng biến thành nhè nhẹ: “Đã bị đánh bại rồi! Cho nên, cô cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đấy...”

Nghe được giọng nói Diễm Linh Cơ từ đằng sau rót vào trong tai nàng, Hồng Liên hơi buông bỏ tay. Nàng cúi đầu thấp xuống nhỏ giọng nói: “Nực cười, nếu ca ca ta đã bại thì làm sao các ngươi còn phải giữ ta lại, phải sợ ta đói? Chẳng lẽ không cần lấy ta ra để uy hiếp ca ca ta ư?”

Khoé miệng Diễm Linh Cơ hơi nhếch lên, nàng quay ra nhìn về phía Hồng Liên nói: “Thật là một công chúa ngây thơ và ngu ngốc đây! Cô cho rằng vì sao chủ nhân ta còn không có động vào cô đây? Cô cho rằng chủ nhân ta sẽ e ngại ca ca cô, hay Huyết Y Hầu còn là Cơ Vô Dạ. Chủ nhân ta chưa từng bao giờ để bọn họ vào mắt. Cô cho rằng vì những người này mà chủ nhân ta mới giữ cô lại sao? Đúng là một công chúa ngốc đến đáng thương!”

Thân mình Hồng Liên hơi run lên, đôi môi nàng đã khẽ cắn một cái. Hai chân đạp mạnh, cơ thể phóng về phía Diễm Linh Cơ. Bàn tay nàng hoá thành chưởng năm ngón trực tiếp vồ về phía Diễm Linh Cơ. Lập tức Diễm Linh Cơ xoay người một cái tránh thoát đòn tấn công của Hồng Liên.

Hai người xoay người lại cách nhau một khoảng cách. Năm ngón tay Diễm Linh Cơ đưa lên, ngón tay đưa lên phẩy phẩy như mời gọi Hồng Liên. Lập tức Hồng Liên đưa lên hai đấm, nàng vung lên đưa về phía Diễm Linh Cơ tung ra vài cú đấm. Tuy nhiên mấy cú đấm này đều không hiệu quả. Ngay lập tức nàng lại tung ra một cú đá.

“A...” Bàn chân Hồng Liên lập tức bị Diễm Linh Cơ bắt lại. Diễm Linh Cơ đem đôi chân trắng nõn Hồng Liên kéo ra đồng thời trong lòng Diễm Linh Cơ thâm nghĩ: “Trắng và mềm mại như vậy, thảo nảo chủ nhân thích cô ta!” Có chút tức giận, Diễm Linh Cơ kéo mạnh chân Hồng Liên sau đó đẩy mạnh về phía trước.

Thân thể Hồng Liên trực tiếp nhảy lùi về phía sau đồng thời giữ được thăng bằng. Diễm Linh Cơ cũng lùi lại và ngồi trên một chiếc thùng gỗ. Ngón tay nàng phe phẩy, một ngọn lửa nhỏ trực tiếp phóng ra đánh về phía Hồng Liên. Lập tức Hồng Liên nghiêng đầu tránh thoát đòn tấn công này. Sau đó lập tức nàng lại một lần nữa lao lên tiến hành tấn công áp sát với Diễm Linh Cơ.

Đáng tiếc Diễm Linh Cơ với nội lực cao hơn nàng lại kinh nghiệm chiến đấu mười phần. Nàng chỉ đơn giản đang đùa bỡn Hồng Liên mà thôi. Không mấy chốc hai người quấn quýt vào nhau. Diễm Linh Cơ lập tức đem Hồng Liên đè xuống, bàn tay chẹn cổ Hồng Liên đồng thời xoa một chiếc châm lửa chỉ thẳng cổ Hồng Liên. Giọng nói nho nhỏ rơi vào trong tai Hồng Liên: “Cô còn nháo như vậy, ta sẽ không khách khí với cô đâu! Nếu cô muốn có người đến cứu cô thì cô cũng phải có đủ sức chống chọi đến ngày đó! Có đúng không, công chúa điện hạ!”

Hàm răng Hồng Liên trực tiếp cắn lại. Bất chợt một âm thanh rơi vào trong tai của Hồng Liên và Diễm Linh Cơ: “Linh Cơ, đừng chơi đùa nữa. Nếu cô ta muốn đi gặp Hàn Vương An, vậy thì đem cô ta đến gặp Hàn Vương An đi. Hy vọng cô ta sẽ không hối hận!”

“Vâng thưa chủ nhân!” Diễm Linh Cơ đứng dậy lập tức mỉm cười mở miệng. Nàng cũng không khom người chào hỏi. Duy chỉ có Hồng Liên cảm giác không đúng, rõ ràng có âm thanh phát ra nhưng nàng lại không tìm thấy người. Khoé miệng Diễm Linh Cơ nhếch lên, nàng che miệng nhỏ giọng châm chọc: “Đừng tìm nữa, chủ nhân ta không có ở đây. Chàng đang sử dụng Thiên Lý Truyền Âm đem âm thanh truyền vào nơi này!”

Hồng Liên đã không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi... ngươi thực sự để bản công chúa đi gặp phụ vương!”

Đáng tiếc không có ai trả lời nàng cả, Diễm Linh Cơ uyển chuyển thân mình đi trước: “Đi thôi, ta sẽ dẫn cô đến gặp Hàn Vương!” Trong lòng Diễm Linh Cơ cũng tò mò không biết làm sao Long Ngạo Thiên biết mình đang đùa bỡn Hồng Liên công chúa chứ? Song nàng cũng rất nhanh bỏ qua ý niệm này trong đầu: “Đúng rồi, nhặt lên thức ăn đi. Nếu cô muốn đi gặp phụ vương của mình!”

Hồng Liên lập tức nhặt lên chiếc bánh bao trong đó. Mặc dù nàng chán ghét nhưng cũng mang chiếc bánh bao đưa vào miệng của mình. Sau đó lẳng lặng đi theo phía sau Diễm Linh Cơ, nàng nghe được Diễm Linh Cơ mở miệng nói: “Như vậy mới ngoan chứ?” Đi được đằng trước một đoạn, Diễm Linh Cơ lại nói tiếp: “Hồng Liên công chúa, tên công chúa là một loài hoa đi?”

“Thì sao chứ?” Bánh bao nhập miệng, mùi vị nó làm cho Hồng Liên vô cùng khó chịu, nàng hiển nhiên cũng trả lời khó chịu với Diễm Linh Cơ.

“...” Diễm Linh Cơ khẽhô lên một tiếng, nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau: “Vậy cô có biết đó là một loài hoa thế nào sao?”

Hồng Liên nhăn mày lại trực tiếp đáp lời: “Đương nhiên là một loài hoa rất đẹp rất quý giá!” Nàng lại nhớ đến bài trong đầm gì đẹp bằng sen mà Long Ngạo Thiên đã tặng cho nàng: “Tên bản công chúa còn có người làm thơ ca ngợi kia.”

“Hồng Liên...” Khoé miệng Diễm Linh Cơ nhếch lên, nàng khẽ nói: “Lửa bùng lên hoá thành hồng liên nở rộ giữa địa ngục sâu thắm. Thiêu sạch mọi linh hồn còn sót lại. Đây là một loài hoa của báo thú!”

“Loài hoa báo thù!” Đôi mắt Hồng Liên nhăn lại, đầu hơi cúi và lẩm bẩm.