“Công chúa...” Tiếng thét của Hồng Liên làm cho đám người hầu nghe thấy vậy tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì bất chắc. Ngay lập tức đám người vội vã chạy đến xem đến cùng là chuyện gì xảy ra. Ngay lập túc thấy được khuôn mặt thiếu nữ trở nên đỏ hồng. Đám thị nữ lập tức cúi xuống hành lễ.
“Các ngươi làm gì ở nơi này!?” Hồng Liên vội vã che người trước đám cung nữ và đám giấy vẽ thân thể khoả thân của nàng. Thẹn quá thành giận, Hồng Liên quát lên: “Các ngươi mau cút ra khỏi nơi này cho ta!”
Mấy cung nữ lập tức nhìn nhau quái dị sau đó khom người hành lễ: “Vâng...” Ngay sau đó đám người xoay người rời đi. Họ để lại Hồng Liên lẳng lặng ở nơi đó. Lúc này, khuôn mặt Hồng Liên đã đỏ ứng như trái ớt chín. Nàng cầm mấy tờ giấy muốn ném bay đi nhưng nhìn kĩ thì quả thực những bức ảnh này có những đường nét của hành công. Xem ra quả thực là bí kíp thực sự. Lúc này không biết nàng suy nghĩ gì mà đôi tay nàng mới buông bỏ chúng xuống.
Ngày hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời. Hai người Hàn Phi và Long Ngạo Thiên đi cùng với nhau. Lúc này, Long Ngạo Thiên được Hàn Phi mời đi tham gia Dịch Bảo đại hội do Tiềm Long Đường của Nông gia tổ chức. Đối với đại hội dùng bảo vật đổi bảo vật này thì Long Ngạo Thiên thực sự tràn ngập hứng thú. Hắn ngay lập tức không chần chờ mà đồng ý luôn. Dù sao ở ngục đến mười ba năm rồi, không giải phóng tâm linh của mình thì Long Ngạo Thiên cảm giác được mình muốn điên mất.
“Vô Vọng!” Đột nhiên có âm thanh vang lên làm cho hai người giật mình lại. Đồng thời Long Ngạo Thiên cũng cảm nhận được khí tức lạnh như băng từ đằng sau truyền đến. Nó khiến cho thân thể Long Ngạo Thiên không thể không run lên. Trong lòng thầm thở ra một hơi dài.
“Hồng Liên công chúa!” Đầu Long Ngạo Thiên từ từ quay về phía sau. Ngay sau đó hai vai Long Ngạo Thiên hơi nhún nhún. Nụ cười xấu xa trên miệng Long Ngạo Thiên xuất hiện: “công chúa làm gì ở đây thế này? Công chúa không ở trong cung chăm chỉ tu luyện sao? Chẳng lẽ công chúa có gì thắc mắc về bí kíp muốn tìm ta giải đáp!”
“Ngươi...” Đáng chống eo như vậy, Hồng Liên lập tức đỏ bừng mặt. Mặc dù như vậy nhưng nàng không nói lên lời. Ngón tay chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Bộ ngực nàng run lên phập phùng liên hồi. Hai cặp vú sữa mới nhô lên đang rung động lên xuống thực sự làm cho người no mắt. Nàng đã tức giận đến mức không biết nói gì. Hai má nàng ửng đỏ như thoa phấn đến cuối cùng nàng chỉ có thể nói được một câu: “Dâm tặc, háo sắc...”
“Dâm tặc, háo sắc...” Hàn Phi nhăn lại hàng lông mày thật sâu và dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Long Ngạo Thiên.
“Ha Hà Ha...” Nghe được những lời này thì Long Ngạo Thiên cười lớn, ngón tay chỉ về phía mình rồi mở miệng nói: “Ta là dâm tặc sao? Không biết ta đã cướp giật đồ gì của công chúa mà công chúa nói ta là háo sắc đây? Ngày hôm qua ta còn mới tặng cho công chúa một món đồ đây.” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún cười nói: “Đúng là duy tiểu nhân và nữ nhân là khó dưỡng mà!”
“Ngươi...” Đấu khẩu với Long Ngạo Thiên, một cô bé ngây thơ giống như Hồng Liên lập tức hoàn toàn vô kế sử dụng. Đặc biệt với một tên vô lại như vậy nàng chỉ có thể tức giận liên hồi dậm chân tại chỗ. Hai mắt nàng muốn dưng dưng đến phát khóc. Bất quá nàng lại không có chỗ phát tiết vội vã quay sang nhìn về phía Hàn Phi nói: “Ca ca, Vô Vọng hắn... hắn ăn hiếp ta!”
“Đủ rồi, Hồng Liên!” Hàn Phi nghe thấy những lời này mở miệng nói chuyện: “Ta cùng với Long huynh có chuyện cần ra ngoài. Chuyện hết sức quan trọng, muội đừng gây rối nữa được không?” Vừa nói Hàn Phi thở ra nhìn về phía Hồng Liên nói: “Thật là... muội đã lớn như vậy rồi còn không bớt làm cho người lo!”
“Đâu có!” Hông Liên lập tức mở miệng lên tiếng nũng nịu khó chịu. Hai mắt đã ướt át giọt lệ. Có lẽ nàng chưa từng bao giờ gặp phải có người dám chống lại nàng như vậy. Điều đó làm cho nàng vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết. Thế nên bị nghẹn trong lòng làm cho nàng nghẹn đến khóc. Hồng Liên mở miệng nói: “Ca ca... hắn là hắn ăn hiếp ta!”
Nghe được những lời này thì Hàn Phi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Thấy ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình. Long Ngạo Thiên chỉ nhún nhún vai cười trừ. Bộ dáng này làm cho Hồng Liên càng thêm tức giận. Hai nắm tay nàng đã nắm thật chặt. Sau đó nàng giống như sống lại, một tay chống eo, một tay chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên nói: “Bản công chúa quyết định rồi! Bản công chúa mệnh lệnh cho ngươi, Vô Vọng. Ngày hôm nay bản công chúa muốn dạo quanh Tân Trinh. Ngươi nhất định phải bồi bản công chúa cả ngày hôm nay...”
“Ha...” Khoé miệng Long Ngạo Thiên lập tức kéo kéo lên. Ngay sau đó hắn thở ra một hơi thật dài. Ánh mắt Hàn Phi lại lần nữa nhìn về phía hai người. Dường như có chuyện gì đó giữa hai người này. Hàn Phi tin tưởng tuyệt đối bởi cái nhìn của mình. Giữa hai người chắc chắn có gì đó mờ ám đang xảy ra.
Một con thuyền ở phía dưới dòng sông trong thành trôi nhè nhẹ. Người trèo thuyền nhẹ nhàng đẩy đò hướng về phía trước đi tới. Một người thiếu nữ xinh đẹp nằm ở trên thuyền. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vươn ra đùa nghịch dòng nước đang chảy ở phía dưới. Miệng nàng thì không ngừng nghỉ: “Này tiểu dâm tặc, huynh nói xem...”
“Đủ rồi nha...” Trong cả chuyến đi này, lúc nào cũng bị gọi thành tiểu dâm tặc. Long Ngạo Thiên cũng đã hết chịu nổi rồi. Hắn mở miệng nói một lời giận dữ: “Ta có tên hẳn hoi mà không phải là tiểu dâm tặc. Lúc nào cô cũng nói rằng ta là tiểu dâm tặc. Nếu như đồn ra ngoài, ta bị người hiểu lầm thành tiểu dâm tặc thật thì sao?”
“A...” Một tiếng nói giống như không từ miệng Hồng Liên phát ra. Giọng nói nàng mang theo châm chọc nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Ta nói chính là ngươi đó. Tiểu dâm tặc, tiểu dâm tặc...” Miệng nàng liền liên tục gọi là tiểu dâm tặc không ngừng.
“Đủ rồi nha!” Long Ngạo Thiên mở miệng lạnh nhạt nói: “Nếu cô vẫn còn như vậy ta sẽ giận thực sự.”
“Ta cứ gọi đó...” Đột nhiên Hồng Liên lập tức đứng phắt dậy. Hai tay nàng chống eo giống như vô cùng giận dữ. Thân hình hơi khom xuống, nàng giống như một con gà mái rướn chiếc đầu lên. Miệng nàng phát ra âm thanh không ngừng: “Tiểu dâm tặc, tiểu dâm tặc...” Đặc biệt thấy được bộ dạng không có sức chống cứ của Long Ngạo Thiên càng làm cho Hồng Liên thoả thích đắc chí.
“Ha...” Hai tay Long Ngạo Thiên lập tức ôm ngực, đầu hơi gật gù phát ra âm thanh cảm khái. Ngay sau đó hắn dùng ánh mắt thật sâu nhìn về phía Hồng Liên. Đồng thời dùng nụ cười cực kỳ dâm đãng nhìn về phía Hồng Liên làm cho cả người Hồng Liên rợn cả người.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì!?” Hồng Liên theo bản năng nhìn về phía Long Ngạo Thiên mà nói.
“Muốn làm gì sao?” Long Ngạo Thiên cười tà tà cực kỳ dâm đãng nói: “Hồng Liên công chúa, cô không phải nói ta là một tiểu dâm tặc sao? Dâm tặc... ta nhớ mình chưa có làm gì với công chúa đi?”
“Ngươi... ngươi...” Hồng Liên liên tục ấp úng mở miệng nói: “Ngươi còn nói ngươi không làm gì với bản công chúa? Ngươi...” Vậy mà Long Ngạo Thiên đã càng ngày càng gần đối với nàng. Bản thân Hồng Liên theo đó liên tục lùi lại về phía sau. Nàng mở miệng nói: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
“Dù sao ta đã bị gọi là dâm tặc rồi!” Nụ cười cực kỳ tà ác xuất hiện trên khuôn mặt Long Ngạo Thiên: “Không làm gì đó chẳng phải có lỗi với cái tên dâm tặc này sao? Nếu không chẳng khác nào hữu danh vô thực cả.”
“Ngươi đừng đến đây!” Bản thân Hồng Liên lùi về phía sau vài bước. Khi nàng muốn ngã xuống mặt đất thì lập tức một bàn tay vươn ra trực tiếp ôm lấy eo của nàng. Ngay lập tức Hồng Liên đối mặt sát với Long Ngạo Thiên. Trái tim Hồng Liên theo đó đập bình bịch liên hồi. Trong thoáng chốc đó hai người ngẩn ra nhìn về phía nhau.
Đôi mắt Hồng Liên nhắm chặt lại mí mắt cũng hơi run run. Tuy nhiên sau đó nàng lại không có cảm giác được bất cứ thứ gì. Một giọng nói vang lên rơi vào tai của nàng: “Mở mắt ra đi!” Thân mình nàng bị dựng thẳng đứng. Ngay lập tức cảnh tượng biến đối trước mắt nàng.
Bản thân nàng vẫn ở trên thuyền tuy nhiên xung quanh thuyền đã tràn ngập một đám bướm đủ tất cả các loại màu sắc. Màu sắc sặc sỡ của nó làm cho người vô cùng kinh ngạc. Ngay cả lái thuyền cũng vì này ngây ngẩn mà nhìn. Hồng Liên cũng vươn tay thích ý sờ lên một con bướm nhưng con bướm chỉ tan biến như một đám khói: “Thật là đẹp...”
“Chúng chỉ là một ảo thuật mà thôi!” Long Ngạo Thiên mỉm cười mở miệng nói: “Vừa rồi là trừng phạt vì cô lúc nào cũng gọi ta là tiểu dâm tặc. Còn về thứ này coi như ta làm tạ lỗi với cô đi. Dù sao ta không nghĩ đến cuốn bí kíp đó lại làm cô tức giận như vậy. Ta nghĩ rằng nó sẽ hữu ích đối với việc tu luyện của cô. Song cô đừng để ý, nó chỉ là ta trong lúc vô ý đem hình dáng cô vẽ vào trong bức tranh thôi. Tuyệt đối không có ý gì khác.” Miệng nói và bộ dạng tỏ ra cực kỳ nghiêm tục.
“Thật là như vậy...” Hồng Liên ngây ngẩn nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Ánh mắt nàng giống như chờ mong câu trả lời của hắn.
“Giả đấy!” Đột nhiên một câu hỏi không ngờ rời vào tai Hồng Liên. Khoé miệng Long Ngạo Thiên nhếch lên châm chọc Hồng Liên: “Thế nào! Giờ cô cũng có cảm giác giống như ta khi bị người trêu chọc gọi mình là dâm tặc rồi chứ? Cảm xúc cũng không kém là bao nhiều đâu!”
“ngươi...” Hồng Liên nghe được những lời này thì cực kỳ giận dữ. Nàng ngay lập tức chạy tới mở miệng quát lên: “Vô Vọng, tên khốn kiếp... Bản công chúa... bản công chúa...” Bây giờ nàng đã hoàn toàn không nhịn được giơ lên nắm đấm hướng về phía Long Ngạo Thiên tung ra những cú đấm toàn lực. Dù nàng biết rõ rằng cú đấm này không thương tổn đến hắn.