Đạo Chu

Chương 317




“Ai cho các ngươi vào đây?” Lập tức Hồng Liên nổi giận chống hai tay trên eo. Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía đám binh lính đang vội vã chạy tới. GIọng điệu điêu ngoa liên tục phát ra không ngừng: “Bản công chúa không phải nói bất cứ ai cũng không được vào đây kia mà! Các ngươi dám cãi lời bản công chúa sao?”

“Thuộc hạ không dám!” Người binh lính mặc áo đỏ lập tức khom người hành lễ. Ngay sau đó hắn liếc mắt nhìn về phía bức tường đá bị đập nát. Kèm theo đó là khắp nơi đổ nát tan hoang. Cảnh tượng thảm không nỡ nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Hồng Liên theo đó đột nhiên quát lớn, bàn tay nàng đưa lên phất một cái. Ngón tay chỉ thẳng về phía xa: “Còn không mau cút cho bản công chúa!”

“Vâng!” Đám người binh lính Hàn quốc lập tức khom người cúi gấp sâu người hành lễ. Sau đó cả đám người nhanh chóng xoay người rời đi. Họ để lại hai người thiếu nữ và thanh niên ở lại nơi đó. Song lại có một người ở phía xa đang lẳng lặng nhìn cảnh này.

Cạch! Chiếc ly rượu bằng đồng trực tiếp rơi xuống đất phát ra âm thanh nho nhỏ. Hàn Phi nhìn về phía bức tường đổ nát và khung cảnh khuôn viên bị tàn phá không còn cái gì thì ngẩn người lại. Miệng hắn mở rộng hết cỡ giống như muốn nhét cả quả trứng vào trong miệng.

“Vô Vọng, Vô Vọng...” Hồng Liên như con sóc nhỏ chạy vui vẻ đến bên cạnh Long Ngạo Thiên nói: “Mau dậy ta... mau dạy ta! Bản công chúa muốn học. Đến lúc đó bản công chúa nhất định phải cho Hàn Phi huynh ấy biết thế nào là bản công chúa! Ai đánh không lại huynh ấy chứ?”

“A... trước đó công chúa cần phải học nội công trước đã...” Thân mình Long Ngạo Thiên hơi lùi lại. Bàn tay hắn đưa lên, nụ cười nhè nhẹ trên mặt Long Ngạo Thiên. Ngay sau đó một người xuất hiện làm cho Long Ngạo Thiên lập tức chú ý đến. Hắn hơi cười gượng nghiêng đầu nhìn về phía người thanh niên nói: “Hàn Phi huynh... Vừa rồi đã lâu không có xuất thủ nên xuất thủ có chút quá tay. Haha...”

“Hừ...” Hai tay Hồng Liên lại chống eo mở miệng nói: “Có gì lớn đâu? Trở về cung bản công chúa sẽ sai người đi tu sửa cho toà phủ này!” Lời này nói ra lập tức làm cho Hàn Phi xạm cả mặt lại. Hắn đã cạn lời không còn lời gì để nói. Điều quan trọng ở đây không phải là người có tu sửa hay không mà vấn đề là toà phủ đệ của hắn bị người biến thành như vậy được chứ.

Bất đắc dĩ Hàn Phi chỉ nói sang chuyện khác: “Long huynh, tính...” Nói đến đây Hàn Phi lập tức thở ra một hơi lắc lắc đầu. Hắn lại lần nữa liếc mắt nhìn về phía đám kiến trúc đã bị tàn phá rồi lại hít một hơi thật sâu và thở ra: “Ta có chuyện tìm Long huynh đây. Long huynh, chúng ta vào nhà nói chuyện đi!?”

“Cái này được rồi...” Long Ngạo Thiên lập tức mở miệng đáp ứng. Đồng thời hắn cũng đưa tay vào trong lồng ngực lấy một cuốn giấy đem ra.

Trong khi đó, Hồng Liên lập tức vội vã nói: “Không được, ca ca... Vô Vọng, hắn còn phải dạy ta Thiện Nhân chưởng đấy. Ca ca... ngươi không thể mang đi hắn được.” Nàng giống như đứa trẻ làm nũng bị giật đi món đồ chơi. Cả người cũng bắt đầu trở nên nôn nóng hơn: “Ca ca...”

“Hồng Liên, đừng đữa bỡn nữa!” Hàn Phi lên tiếng mở miệng nhắc nhở: “Ta có chuyện quan trọng cần nói với Long huynh.” Nghe được những lời này thì Hồng Liên chỉ hừ nhè một tiếng, mặt mũi phụng phịu và miệng bĩu môi một cái. Dáng vẻ thập phần đáng yêu làm cho Hàn Phi không có cách nào nói được: “Tốt tốt... chỉ một lúc thôi! Ta chỉ mượn Long huynh một lúc sau đó trả lại muội ngay được chưa?”

“Ca ca...” Âm thanh mềm ấm làm cho cả người Hàn Phi run lên: “Ngươi đối với ta tốt nhất, ca ca!” Đồng thời bàn tay trực tiếp ôm trầm lấy cánh tay của Hàn Phi mà bắt đầu làm lũng.

“Muội đó...” Hàn Phi thực sự không có cách khả thi. Bàn tay đưa lên gõ nhẹ vào trán Hồng Liên: “Ta thật hết cách với muội...” Hắn quay đầu lại muốn nói chuyện với Long Ngạo Thiên thì đã thấy được Long Ngạo Thiên rút ra một quyển sách khá lớn. Nói đúng hơn nó là một tập giấy dày được cuộc lại với nhau sau đó bó chặt.

“Thiện Nhân chưởng không dễ dàng học như vậy...” Long Ngạo Thiên lập tức mở miệng lên tiếng nói chuyện. Bàn tay hắn đưa ra một cuốn giấy được bó chặt cho Hồng Liên. Một cái dây đem cuốn mật thư bó chặt lại với nhau. Đồng thời hai vai hắn nhún nhún cười nói: “Ở trong này đã ghi chú một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Một loại công pháp đặc biệt thích hợp với Công chúa. Nếu như công chúa luyện thành có thể trì hoãn già nua và dung nhan bất lão. Đồng thời nội sinh sinh không thôi dường như vô cùng vô tận còn kèm theo khả năng chữa trị cực mạnh, bách độc bất xâm.”

“Thật sự là như vậy!?” Hồng Liên nghe được những lời này thì lập tức xuất hiện ánh sao trong mắt. Hai bàn tay nàng nắm lại đặt ở trước miệng mình đồng thời hơi nghiêng đầu mở ton con mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía tập giấy nói: “Thực sự có thể dung nhan bất lão sao?”

Hàng lông mày Hàn Phi lập tức nhíu mày lại. Quả thực trong Thiên Địa gia từng đồn đãi có loại công pháp này thật. Một loại công pháp cực kỳ hữu ích đối với nữ nhân. Tu luyện càng cao, làn da nữ nhân càng trắng giống như bạch ngọc vậy. Không chỉ như vậy còn có thể bách độc bất xâm. Không nghĩ tới nó lại là thật.

“Chỉ cần công chúa chăm chỉ luyện tập là được...” Long Ngạo Thiên mỉm cười nói. Ngay lập tức Hồng Liên giật lấy cuốn giấy sau đó muốn kéo thì bị bàn tay Long Ngạo Thiên giữ lại. Tại thoáng chốc, bàn tay hai người chạm vào nhau, Hồng Liên vì đó hơi ngẩn ra: “Công chúa, trở về cung hãy xem đi. Yên tâm ta đã chú giải vô cùng tỉ mỉ. Công chúa chỉ cần chiếu theo đó luyện tập là được. Hơn nữa cuốn bí tịch này vô cùng đặc biệt, ta chỉ làm riêng cho công chúa mà thôi. Công chúa chỉ có thể ở chỗ yên tĩnh không người xem mới có thể học được những thứ tinh tuý nhất trong đó.”

“...” Hai má Hồng Liên hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ở thời gian ngắn ngủi đó khi bàn tay Long Ngạo Thiên chạm vào tay nàng thì nàng cảm giác được có một luồng điện truyền tới làm cho toàn thân nàng cảm giác được tê dài.

Không khí lập tức trở nên kỳ quái. Hàn Phi cũng nhận thấy không đúng, hắn ngay lập tức phản ứng đặt bàn tay vào miệng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ...” Bản thân mình nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Long huynh, chúng ta đi thôi!”

“Ân...” Long Ngạo Thiên gật đầu một cái. Hai người bắt đầu tiến vào trong phủ đi vào nổi viện. Còn Hồng Liên thì vội vã chạy về cung nhìn xem cuốn giấy này là chuyện gì xảy ra. Nàng đã không chờ nổi muốn đem công pháp này bắt đầu học. Đến cùng công pháp này có thần kỳ giống như lời Long Ngạo Thiên nói hay không?

Ngón tay, Hàn Phi cầm chiếc bút mực bằng đồng xoay nhẹ trong tay. Ở phía trước mặt hắn trải một tờ giấy trắng. Chiếc bút mực bằng đồng bị hắn đặt xuống bên trang giấy, phía trước mặt hắn đã đặt đầy những chén rượu đặt ở nơi đó.

Ngồi đối diện với Hàn Phi là Long Ngạo Thiên. Mặc dù không quá thích rượu nhưng Long Ngạo Thiên đối với rượu giao tiếp cũng không có từ chối. Đang khi Long Ngạo Thiên muốn mở miệng nói chuyện thì Hàn Phi đã uống xong cốc rượu rồi nói: “Tối ngày hôm qua tại Đoạn Hồn Cốc, toàn bộ quân hưởng biến mất. Theo những gì ta biết được thì những người chứng kiến nói việc này do quỷ binh làm.”

“Đoạn Hồn Cốc sao!?” Long Ngạo Thiên lập tức nhíu mày lên tiếng lẩm bẩm: “Năm xưa Hàn quốc từng đánh bại Trịnh quốc. Hàn Ai Hầu từng hứa phàm là kẻ đầu hàng đều sẽ tha tội chết. Đến cuối cùng lại lừa năm nghìn binh lính đầu hàng của Trịnh quốc ra ngoài thành Tân Trịnh chôn sống hết. Nơi đó cũng chính vì vậy mà có cái tên này đi.”

“...” Hàn Phi khẽ đáp một tiếng và gật đầu. Sau đó ánh mắt hắn trực tiếp chăm chú quan sát Long Ngạo Thiên rồi mở miệng nói: “Vậy Long huynh cũng cho rằng việc này là do quỷ binh làm!”

“Điều này thực sự khó tin. Đúng là quỷ gì đó xác thực là có tồn tại!” Long Ngạo Thiên bình tĩnh trả lời làm cho Hàn Phi giật mình. Tuy nhiên ngay sau đó Long Ngạo Thiên trả lời tiếp lại làm cho Hàn Phi khó hiểu: “Song đối với đám quân lương kia đối với quỷ gì đó đều vô dụng. Quỷ xác thật sinh ra do người ngậm oán chết có được một số năng lực khác người. Song đối với quỷ binh mà nói, họ không có năng lực cướp đi quân hưởng. Binh lính Hàn quốc dù có kém nhưng không đến nỗi quỷ binh cũng không xua tan được. Dù cho quỷ binh đòi nợ thì họ sẽ tìm cách giết binh lính Hàn quốc mà không phải cướp đi quân lương. Cướp đi quân hưởng đối với đám người đó chẳng có lợi gì đâu...”

Cảm giác được Long Ngạo Thiên nói ra những lời rất khó hiểu. Từ trước đến nay đều là tử bất ngữ quái lực loạn thần. Lấy đâu ra ma quỷ trên đời này. Tuy nhiên Hàn Phi không tiện phản bác lời Long Ngạo Thiên. Hắn hơi gật đầu hỏi lại: “Vậy ý Long huynh nói chuyện này là do người làm!?”

“Còn cần phải hỏi sao?” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún cười nói: “Chẳng lẽ đám quỷ binh đó trộm vàng là để mua cho chúng mảnh đất tốt để an xuống mồ còn là xuất hiện để trêu chọc Hàn binh. Chỉ cần một kẻ không ngốc đều nhìn ra vấn đề.”

“Vậy...” Miệng Hàn Phi khẽ nhếch lên: “Theo Long huynh thì ai là người đứng sau vụ này!”

Long Ngạo Thiên nghe vậy hơi suy nghĩ một chút. Sau đó hắn nhếch miệng lên tiếng cười nói: “Nếu như ta là Hàn huynh, chỉ cần sử một kế nhỏ không những có thể đạt được mươi vạn lượng quân hưởng còn lấy thêm được mười vạn lượng quân hưởng một cách dễ dàng.” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên xuất hiện một vẻ tự tin.

Trở lại hoàng cung, Hồng Liên trực tiếp tiến vào trong một cái đình xinh đẹp của cung Hồng Liên. Nơi này là nơi cung điện mà phụ hoàng nàng dành riêng cho nàng. Hàn Liên lập tức phân phối đám cung nữ nhanh chóng rời đi để mình nàng ở nơi này. Thấy được đám cung nữ đã rời đi, Hồng Liên đã không nhịn được hưng phấn.

Ngồi lên trên chiếc ghế đá đem cuốn giấy đặt ở trên bàn đá mở ra. Ngay sau đó là một tờ giấy viết về cảnh báo cho nàng. Cầm lấy tờ giấy Hồng Liên từ từ bắt đầu đọc sau đó cũng hiểu nội dung của tờ giấy này nói. Bí kíp nội công mà Long Ngạo Thiên khá đặc biệt cần tan biến công lực trong người nàng. Ở trong giấy hắn cũng nói với nàng cách tản nội công an toàn ghi trong tờ giấy tiếp theo.

“Tên ngốc này...” Hồng Liên mỉm cười: “Bản công chúa đâu phải một đứa bé đâu mà cần...” Đột nhiên ánh mắt nàng khẽ liếc về phía tờ giấy đặt trên bàn. Ngay sau đó nàng giật mình hét toáng lên một tiếng: “Aaa...” Thân mình theo đó đứng phắt dậy lùi về phía sau. Khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng giống như trái ớt.

Ở đó xuất hiện thân hình một nữ nhân loã thể. Không thể không nói tay nghề của người này vẽ thực sự quá giống. Giống hệt với người thường đến từng chi tiết một. Rõ ràng chỉ dựa vào những đuòng nét đen trắng lại có thể giống đến như vậy. Song điều đó còn không phải điểm chính. Điểm chính ở chỗ tại sao khuôn mặt nữ nhân loã thể trong tranh sao lại giống nàng đến như vậy chứ?