Ngồi trên thuyền nhỏ, Hồng Liên giống như một thôn cô bình thường. Nàng vậy mã gỡ ra chiếc giày cao gót dài để sang một bên. Đôi chân trắng nõn mềm mại quơ quơ nhẹ đem làn nước nhỏ đá lên trên mặt nước. Lúc này, Long Ngạo Thiên đứng ở trên thuyền. Hắn dùng chiếc gậy dài bắt đầu trèo thuyền. Hiện giờ người trèo thuyền đang đi ở trên bờ. Vẻ mặt người trèo thuyền thích ý cầm trong tay một miếng bạc lớn được dấu kín trong chiếc túi của hắn nhanh chóng rời đi. Cảm giác có chút buồn chán, Hồng Liên mở miệng hỏi: “Vô Vọng...”
“Ân...” Tiếng trả lời hết sức bình thường từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra. Nó không mang theo bất cứ tình cảm gì giống như trả lời cho có lệ.
“Hừ...” Hồng Liên ngồi trên thuyền, bàn tay chống eo dùng ánh mắt khó chịu liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên mà hỏi: “Hừ... bồi bản công chúa đi dạo với người là vinh hạnh của ngươi!”
“Đã biết!” Lại tiếng có lệ từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra.
“Ngươi...” Ngay lập tức Hồng Liên giận dữ nhăn mày một cái. Bộ dạng khá là đáng yêu nhưng Long Ngạo Thiên chẳng thèm để ý. Hắn nhún nhún vai giống như bộ dáng này không liên quan tới mình. Nghe được những lời này, Hồng Liên càng thêm tức giận phát ra một tiếng: “Hừ...” Sau đó khuôn mặt nàng cũng trở nên phụng phịu.
Không khí cũng trở nên có chút trầm lặng, Hồng Liên mở miệng lẩm bẩm lên tiếng nói: “Ngươi không biết nhường nhịn người ta một chút được sao?” Giọng nói rất nhỏ không biết nàng đang nói cho người nào nghe nữa.
“Được thôi!” Khoé miệng Long Ngạo Thiên hơi nhếch lên, hắn mở miệng cười nói: “Chỉ cần công chúa không gọi ta một tiếng dâm tặc, hai tiếng dâm tặc. Ta sẽ suy nghĩ về việc công chúa đang nói!” Không khí lại một lần trở nên trầm lặng và lâm vào xấu hổ.
Một lúc sau Hồng Liên không chịu được tĩnh mịch lập muốn mở miệng thì bất chợt một tiếng sáo vang lên. Nàng muốn ngừng lại nói chuyện thì âm thanh ru rương ấy đã rơi vào trong tai nàng. Loại âm thanh ru rương hơi mang theo cô độc giống như người đứng ở trên cao nhìn xuống. Gió thổi nhẹ nhàng qua thân thể khiến cho ta có cảm giác vô cùng thư thái. Hồng Liên không nhịn được bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ.
Cho đến khi bài sáo kết thúc thì Hồng Liên vẫn chưa mở mắt ra. Đến một lúc sau nàng mới hồi thần lại từ từ mở ra đôi mắt của mình. Khoé miệng Hồng Liên hơi kéo lên, giọng nói non nớt ngây thơ mang theo tò mò hỏi: “Bài vừa rồi huynh thổi là gì vậy?”
“Thiên không chi thành!” Long Ngạo Thiên mỉm cười đáp lại. Trong đôi mắt có cả hồi ức lẫn cả tang thương. Đồng thời ở sâu trong đó còn mang theo mê mang. Hắn cũng không có hỏi lại: “Cô không thích bài này sao?”
“Đâu có!” Hồng Liên lập tức mở miệng nói. Ngay sau đó nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên mà chớp chớp đôi mắt to to hồn nhiên hỏi: “Huynh giống như là có tâm sự?”
“Ừm...” Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Ta từng có hai người thê tử. Tuy nhiên hiện giờ họ đã xa xách nơi này. Họ đã rời đi ta một thời gian khá lâu rồi nhưng ta tin tưởng một lần nữa họ sẽ trở lại bên cạnh ta!”
“Huynh... huynh đã có thê tử!?” Nghe được lời này thì Hồng Liên hơi ngẩn ra. Ngay sau đó trái tim Hồng Liên như thắt lại. Nàng cảm giác được trái tim mình truyền đến cảm giác quặn đau. Bản thân nàng cũng không biết cảm giác này là gì. Dù sao nàng chỉ mới quen biết Long Ngạo Thiên mà thôi. Mới chỉ có vài ngày, nàng đối với hắn có cảm giác kỳ lạ. Không biết tại sao nàng lại có cỗ lửa giận trong lòng, tức giận vì hắn lừa dối nàng: “Hỗn xược...”
“Ha...” Lập tức Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía nàng. Đôi mắt xanh xinh đẹp đó hơi chớp chớp nhìn về phía nàng làm cho Hồng Liên không có cách nào tiếp tục mở miệng nói chuyện. Nàng chẳng biết nói chuyện thế nào với hắn nữa. Long Ngạo Thiên phì cười nhìn về phía Hồng Liên nói: “Phì... ngay cả giận dữ thì Hồng Liên công chúa vẫn là dễ thương như vậy. Dễ thương có ý nghĩa giống như công chúa thật xinh đẹp giống như một bông hoa mềm mại và yếu đuối khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo hộ ấy mà!”
“Hỗn xược...” Lại một tiếng nói từ miệng Hồng Liên phát ra. Nàng khó chịu bực tức ở trong lòng muốn tuyên tiết ra ngoài: “Ngươi... tại sao ngươi không nói cho bản công chúa ngươi đã có thê tử?”
“Thê tử nuôi từ bé cô tin sao?” Hai vai Long Ngạo Thiên cười nhún nhún vai. Hắn mở miệng nói: “Chúng ta định ra hôn ước ngay từ bé. Nàng đã đồng ý gả cho ta lúc sáu tuổi, cô tin sao? Còn nữa... một vị hôn thê của ta bây giờ mới chưa đến năm tuổi, cô tin sao?”
“Ngươi...” Ngay lập tức Hồng Liên giận dữ chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên quát lên: “Hỗn xược... ngươi... tiểu dâm tặc, ngươi lại giám tiếp tục đùa bỡn bản công chúa.Thật to gan! Ngươi không sợ bản công chúa trị tội ngươi tội khi quân phạm thượng sao?”
“Ha...” Hai vai Long Ngạo Thiên theo đó nhún nhún, hắn thở ra một hơi thật dài nhìn về phía Hồng Liên. Ánh mắt mang theo thương tiếc nhìn về phía nàng. Điều này làm cho nàng vô cùng khó chịu. Chỉ thấy được giọng nói Long Ngạo Thiên mang theo buồn bã và thương tiếc: “Hồng Liên công chúa, người bị bệnh nặng lắm rồi!”
“Ngươi... Vô Vọng...” Hồng Liên nở nụ cười trong lòng nhưng giả vờ giận dữ quát lên: “ngươi thật hỗn xược. Vậy mà năm lần bảy lượt trêu đùa bản công chúa. Bản công chúa nhất định phải trị tội ngươi!” Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên: “Ngươi còn không mau nhận lỗi với bản công chúa. Bản công chúa cao hướng sẽ tha lỗi cho ngươi!”
Một tay ôm ngực của mình, một tay đưa ra phẩy phẩy: “Đấy, đấy... ta đã nói rồi mà! Hồng Liên công chúa bị bệnh nặng, bệnh rất nặng!” Thấy được Hồng Liên công chúa muốn nổi đoá, Long Ngạo Thiên cười nói: “Cô vẫn còn chưa tin sao? Cô đó... bị bệnh gọi là bệnh công chúa rất nặng!”
“Ngươi...” Hồng Liên tức giận đã đứng phắt dậy,ngón tay chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên.
“Thật ra bệnh này là từ khi sinh ra công chúa đã bị mắc bệnh rồi!” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, ban tay năm ngón xoè ra đặt ở trên vai mình: “Nguyên nhân vì từ nhỏ công chúa đã bị thương khi mới sinh ra. Vết thương ở giữa hai chân dài khoảng hai đốt ngón tay. Nơi này chứa nguồn năng lượng chí âm chí nhu. Muốn chữa trị bệnh này cần một vật chí cương chí dương tiến vào nơi đó truyền một chất thuốc chí nhu chí dương mới có thể làm cho âm dương điều hoà. Đến lúc đó Hồng Liên công chúa mới hết bệnh!”
“Ngươi... ngươi... đồ hỗn xược, tiểu dâm tặc...” Hồng Liên mở miệng lên tiếng quát lên: “Ngươi lại vẫn dám tiếp tục đùa bỡn bản công chúa. Bản công chúa muốn trị tội ngươi!”
“Đươc rồi, được rồi...” Long Ngạo Thiên lập tức cười trừ mở miệng nói: “Chỉ trêu trọc công chúa một chút thôi. Ai bảo công chúa nhiều lúc tức giận trở nên đáng yêu như vậy. Ta không nhịn được muốn trêu trọc công chúa đâu. Vậy để tạ lỗi với công chúa ta kể cho công chúa một câu chuyện nhé!”
“Hừ...” Má Hồng Liên đã phùng lên, hai tay nàng chống eo và vẻ mặt vẫn giận dữ nói: “Tiểu dâm tặc, người đừng nghĩ khen ngợi bản công chúa, bản công chúa sẽ tha thứ cho ngươi. Nói... Có phải ngươi vẫn len lén nhìn bản công chúa. Ngươi có phải có ý định gì xấu xa với bản công chúa hay không?”
“Đừng nói khó nghe vậy chứ?” Long Ngạo Thiên nhăn mày khó chịu, hắn mở miệng lên tiếng nói: “Thế nào... trước cô chê ta trả lời ít, có lệ với cô. Hiện giờ ta nói với cô, cô lại không vừa lòng. Đúng là tiểu nhân và nữ nhân khó dưỡng mà!”
“Ngươi... đồ hỗn xược...” Hồng Liên lập tức dậm chân quát lên: “Ngươi làm cho bản công chúa tức chết mà!”
“Hà...” Ngón tay Long Ngạo Thiên đưa lên gãi gãi sống mũi và thở dài. Đến cuối cùng hắn ngồi phịch xuống phía dưới mạn thuyền cách xa công chúa một khoảng cách. Hồng Liên thấy vậy xụ mặt lập tức ngồi xuống.
“Hừ... một chút cũng không biết nhường bản công chúa!” Hồng Liên lẩm bẩm khó chịu. Không khí lại lần nữa trở nên lúng túng. Đến cuối cùng người không nhịn được chính là Hồng Liên. Nàng mở miệng lên tiếng nói: “Tiểu dâm tặc, ngươi không phải muốn kể chuyện cho bản công chúa nghe sao? Còn không kể cho bản công chúa nghe!”
“Được rồi, được rồi...” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên giống như muốn đầu hàng: “Hồng Liên công chúa, cô thắng được rồi chứ? Chuyện này có tên người khôn ngoan.” Thấy được Hồng Liên chăm chú nghe thì Long Ngạo Thiên nói: “Nghe cho kỹ đây... Trong một từ đường tại Tiểu Thánh Hiền trang và có liên quan tới Hàn Phi, biểu ca của Hồng Liên công chúa. Truyện này đã cách đây khá lâu.”
Nghe được câu truyện của Hàn Phi, Hồng Liên công chúa lập tức tập trung mười thành công lực nghe câu chuyện mà Long Ngạo Thiên kể: “Hôm đó ngoài trời sấm chớp ầm ầm, trời mưa tầm tã, Tuân Tử cầm lấy quyển sách bắt đầu vì các đồ đệ giảng bài. Bất chợt một tiếng sấm vang lên làm trong đầu Tuân Tử đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ thoáng qua. Ngài ấy mới nắm tay đặt ở miệng ho khan nhìn về phía đám đồ đệ. Ngài uống lấy một ngụm trà sau đó đưa ra một câu cực kỳ triết lý: ‘Người có đại trí tuệ thì luôn biết nghi ngờ trong khi kẻ có trí tuệ hạn hẹp thì luôn tuyên bố chắc chắn’. Lời này nói ra làm cho đám đồ đệ lập tức rơi vào trầm tư suy nghĩ. Sau đó bọn họ đều âm thầm khâm phục lão sư Tuân Tử. Nhìn đám đồ đệ biểu lộ như vậy thì, Tuân Tử vưi mừng khẽ vuốt râu của mình gật gù đầu. Lúc này, Cửu công tử Hàn Phi mới đứng ra hỏi lại: ‘Lão sư, ngài chắc chắn chứ!?’. Ngay lập tức, Tuân Tử gật đầu một cái đáp lại: ‘Chắc chắn!’”
“A Hihi...” Tiếng cười rất non nớt và trẻ con từ miệng Hồng Liên phát ra. Nàng mở miệng hỏi lại: “Thực sự ca ca ta đã hỏi Tuân Tử, ông ấy câu này sao? Thật buồn cười quá!”
“Hồng Liên công chúa...” Long Ngạo Thiên hơi nghiêng đầu cười nói: “Cô nên cười nhiều hơn như vậy cô sẽ thấy đời đẹp hơn. Với lại cười nhiều sẽ làm cho cô xinh đẹp hơn đấy!”
Nhất thời Hồng Liên đỏ mặt không dám nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Không khí lại một lần nữa trở nên im lặng. Dường như tránh né Long Ngạo Thiên, Hồng Liên mở miệng nói: “Vô Vọng... Sau này, ngươi có dự định gì không?”