Chương 9: Chiến thuật
Khóa lịch sử cơ bản là ngồi nghe sĩ quan huấn luyện Lê Xuân Lan kể chuyện. Họ cơ bản biết được đế chế đã kéo dài 500 nghìn năm, trải qua tám đời Thánh Chủ. Tương truyền, năm đó Thánh Chủ đời đầu dẫn dắt loài người xâm chiếm một hành tinh, đánh đuổi chủng tộc khác rời đi, hành tinh đó chính là thủ đô đế chế hiện tại. Từ nơi đó bắt đầu, Thánh Chủ lãnh đạo hai mươi tư Vệ Thần giành giật lấy nơi sinh tồn cho loài người.
Đến giờ ăn trưa, mọi người vừa ăn vừa bàn luận về lịch sử đế chế, Lưu Viết Mạnh ngồi bên cạnh Hoàng Lưu Minh cũng nói:
-Cũng may khóa lịch sử này có vẻ như chỉ nhắc đến sự kiện và mốc thời gian quan trọng, không có chi tiết như môn lịch sử ở Trái Đất. Cứ nghĩ đến cảnh nhớ hết các sự kiện trên trời dưới đất của 500 nghìn năm mà xem, chắc mỗi lần nhớ lại gì phải load như mấy cái máy tính ba mươi năm tuổi.
Hoàng Lưu Minh nhớ lại bộ máy tính già cỗi của nhà mình, mỗi lần khởi động phải mất tận năm phút để hoàn tất mấy cái trình chạy ngầm, cậu thở dài, bây giờ có cái máy như thế cũng quá tốt rồi.
Từ lúc nhập ngũ, toàn bộ trang thiết bị điện tử của họ đều bị yêu cầu bỏ lại, trước khi lên tàu cũng có một lần kiểm tra, ai mang theo điện thoại, đồng hồ thông minh các kiểu đều bị tịch thu, hơn nữa còn thòng thêm một câu, thu không trả lại. Rất nhiều người bất bình tuy nhiên không ai dám đứng ra chống lại.
Nhập ngũ được khá lâu rồi, cuộc sống của Hoàng Lưu Minh chỉ có ăn, ngủ, tập luyện. Giải trí chỉ có nói chuyện với đồng đội, giờ mà có bộ máy tính thì tốt.
Nghĩ miên man như thế cũng hết giờ ăn trưa, buổi huấn luyện thể lực đầu giờ chiều bắt đầu. Có một điều Hoàng Lưu Minh nhận ra, có lẽ những đồng đội khác cũng vậy, kể từ khi thức tỉnh hoàn tất, huấn luyện thể lực gian nan hơn trước nhiều. Cũng một đoạn đường như thế, trước kia có thể cố chạy đến hết, giờ chạy gần đến đích cảm giác đã rất uể oải, không muốn gắng nữa.
Đến lúc huấn luyện chiến đấu, màn ăn đòn một chiều vẫn diễn ra như vậy. Khi đến lượt Hoàng Lưu Minh lên chiến đấu với đội trưởng Lưu Tuấn, cậu không thể hiện được trình độ như hôm qua, hay đúng hơn, đội trưởng không cho cậu cơ hội đó. Hoàng Lưu Minh vừa lao tới bên cạnh Lưu Tuấn, anh vung cùi chò nhắm thẳng tới ngực cậu. Theo phản xạ cậu vội né, nhưng tốc độ né không nhanh bằng tốc độ suy nghĩ, tuy tránh được đòn cùi chỏ đánh lên ngực, nhưng vẫn ăn trọn đòn đánh vào vai. Cậu b·ị đ·ánh văng đi, đau đớn, nằm vật ra đất.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, mọi người chuẩn bị lên thiền tu luyện trước khi ngủ, thì Lưu Viết Mạnh đứng lên giường hô lớn.
-Tất cả tập trung, tất cả tập trung.
Mọi người xúm lại xem Lưu Viết Mạnh có trò gì mà gọi mọi người. Thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, cậu bắt đầu nói.
-Tôi đã nghĩ ra cách đánh bại đội trưởng đây. Mọi người có muốn nghe không?
-Là gì?
-Nói luôn đi?
-Có phải là đầu độc không?
-Hất cát lên mặt đúng không?
…
Mọi người nhốn nháo lên, những người có sẵn ý tưởng thì vội vã nói ra suy nghĩ trong lòng. Lưu Viết Mạnh vội nói.
-Dừng, dừng lại. Tên nào vừa nói dùng mĩ nam kế thế hả.
Mọi người đều im lặng, không ai đứng ra nhận lấy kế hoạch mĩ nam kế. Lưu Viết Mạnh nói tiếp.
-Tất cả mấy trò hạ lưu đều vô dụng. Các chắc chưa nhận ra, nhưng đội trưởng vẫn luôn nương tay với chúng ta, không dùng toàn lực. Giờ mà lôi ra mấy trò chơi bẩn như là hất cát, đâm dao lén hoặc ném đá như các cậu nói, đảm bảo chỉ ăn đòn đau hơn.
-Thế phải làm thế nào?
Một đồng đội kêu lên.
-Trước tiên tôi sẽ phân tích điểm mạnh và điểm yếu của chúng ta. Điểm yếu trước, đó là chúng ta quá yếu, không có cách nào để đội hình bốn người đánh lại được đội trưởng.
-Nói như không nói.
-Ai chẳng biết.
-Để yên cho cậu ấy nói đã.
La Đạt lên tiếng, dù sao cũng là lớp trưởng ở khóa học ma năng, tiếng nói của cậu khá là có trọng lượng, mọi người im lặng đợi Lưu Viết Mạnh nói tiếp.
-Đó là điểm yếu, còn đây là điểm mạnh của chúng ta. Đội trưởng đã nói cách huấn luyện này diễn ra cho đến khi nào anh ấy cảm thấy không thể một mình đánh tất cả chúng ta nữa. Ở đây tôi nhấn mạnh là tất cả, chứ không phải đội hình bốn người.
Lưu Viết Mạnh nhìn quanh rồi nói.
-Thời gian huấn luyện chiến đấu có hạn, đó chính là điểm mạnh của chúng ta. Chúng ta không thể để đội trưởng hạ gục từng đội với tốc độ nhanh thế nữa.
-Ý cậu là câu giờ?
-Đúng vậy, nhưng câu giờ không thì chưa đủ, đội trưởng mà thấy chúng ta câu giờ, anh ấy sẽ chủ động t·ấn c·ông ngay. Thế nên mới cần đến kế hoạch đối phó.
Hoàng Lưu Minh lấy bút vẽ bốn chấm lên bàn chung, bao quanh một vòng tròn lớn.
-Chúng ta phải giữ thế chủ động, đầu tiên phải câu giờ, chúng ta sẽ chia làm bốn điểm, liên tục đi vòng quanh đội trưởng, đứng xa hết mức có thể, đến khi thấy đội trưởng có dấu hiệu t·ấn c·ông. Một người phải lao lên t·ấn c·ông đội trưởng từ sau lưng.
-Để mà ăn đòn? Đánh lén không có hiệu quả đâu, đội trưởng vung tay lại là đủ hạ gục một người.
-Mục tiêu của người này không phải là t·ấn c·ông đội trưởng, mà là thu hút đội trưởng. Khi t·ấn c·ông, người này chỉ cần làm ra vẻ sẽ đấm, nhưng thực chất là co cụm phòng thủ ngay lập tức. Phải chịu được một đòn của đội trưởng, bắt đội trưởng ra đòn thứ hai. Sau đó hai người hai bên trái phải lao tới t·ấn c·ông. Để dành cơ hội ra đòn sát thủ cho người cuối cùng, người này cần phải bình tĩnh, tìm kiếm điểm yếu của đội trưởng.
-Nói thì dễ, làm mới khó, ai mà dám một thân một mình lao đến làm bao cát cho đội trưởng chứ.
-Đúng thế, với cả người cuối cùng chắc gì đã đánh được đội trưởng, có khi lao đến cũng ăn một đấm là nằm.
Lưu Viết Mạnh nói tiếp.
-Thời gian là điểm mạnh của chúng ta, quân số cũng là một điểm mạnh khác. Tất cả các đội ngũ bốn người nếu đều áp dụng chiến thuật này, sẽ khiến đội trưởng phải để lộ sơ hở. Bởi vì, đây không phải âm mưu, mà đây là chiến thuật. Âm mưu dùng một lần là lộ mạnh khóe, không dùng được lần hai. Còn chiến thuật thì khác, dùng mãi mãi cũng được. Có chiến thuật bài bản tốt hơn nhiều cách đánh lônj xộn bây giờ, chúng ta sẽ dùng chiến thuật để mài mòn đội trưởng.
-Vậy phân công kiểu nào, ai chịu đứng ra hi sinh làm mồi đây.
-Mỗi đội ngũ bốn người đều do đội trưởng quyết định, ngày nào cũng có thay đổi, thế nên bàn trước là vô ích. Tốt nhất thế này, mai khi đến lượt bốn người bất kì, phải có một người xung phong làm mồi nhử, hai người xung phong đánh bọc hậu. Nếu không có ai xung phong thì oẳn tù tì, ai thua thì làm.
Mọi người lục tục đồng ý, có mấy người phản đối cho rằng làm vậy vô ích, nhưng cuối cùng tất cả đều đồng ý rằng thử một lần cũng không mất mát gì, bởi vậy đã thống nhất ý kiến, ngày mai sẽ kiểm nghiệm chiến thuật này.
Sau đó mọi người kéo nhau đi ngồi thiền tu luyện, buổi tối trôi qua nhanh chóng. Hoàng Lưu Minh vẫn thiền cho đến khi đầu óc không chịu nổi nữa, dù không hề muốn ngủ, nhưng cơn buồn ngủ ập tới vẫn hạ gục cậu.
Trong giấc mơ đêm hôm đó, Hoàng Lưu Minh bị một thứ giống như tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, đè nát bét cơ thể.