Chương 8: Cái khiên và thanh giáo
Tối hôm đó cả đội đều ngồi thiền như hôm qua. Hoàng Lưu Minh hôm nay tư thế ngồi có chút vặn vẹo, do hồi chiều tham gia huấn luyện chiến đấu với dội trưởng Lưu Tuấn, cậu bị anh nã một phát trúng ngay bắp chân, đau đến chảy nước mắt, đến tận bây giờ chỗ đau vẫn phát ra từng trận nhói, thấu da thấu thịt.
Hoàng Lưu Minh cảm thấy đây cũng là do bản thân tự chuốc vạ, trong lúc huấn luyện, khi bốn người các cậu t·ấn c·ông đội trưởng Lưu Tuấn, cậu đứng sau anh ấy, định vồ lên giáng một đòn vào sau lưng mà thôi, ai ngờ tay vung được nửa chừng, đội trưởng Lưu Tuấn đã đá ngược về sau một cái, hướng đá là vùng vai cậu. Không hiểu sao lúc đó cậu lại có thể dừng thế đấm, hạ thấp trọng tâm một chút, khiến cú đá xượt qua vai. Đòn đá đó khá mạnh, nếu trúng vai đảm bảo khiến cậu ngã lăn ngã lộn, đến chỉ xẹt qua má mà vùng má cũng cảm thấy xót.
Đá hụt cú đó, đội trưởng Lưu Tuấn có hơi bất ngờ, nhưng vẫn kịp dừng đà giữa chừng, Hoàng Lưu Minh thì đang thu gọn trọng tâm xuống dưới, nhìn thấy bộ dáng vung chân của đội trưởng Lưu Tuấn liền thấy cơ hội đến, đầu chưa kịp nghĩ mà tay chân đã lao lên, định ôm lấy đội trưởng vật xuống. Ba người còn lại cũng thấy cơ hội đến, đều vội lao đến bất chấp tất cả.
Thế nhưng đội trưởng Lưu Tuấn đã thay đổi thế công ngay lập tức, cái chân trụ còn lại cong xuống rồi nhảy nhẹ lên, đem cái chân giơ cao kia vung mạnh xuống, hạ một sĩ quan dự bị, một tay vung đấm thẳng về phía Hoàng Lưu Minh, đấm trúng bắp chân cậu. Cậu có thể thấy ánh mắt đội trưởng lúc đó, có mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó Hoàng Lưu Minh mới biết vẻ bất đắc dĩ đó là sao, v·ết t·hương của cậu đau ê ẩm, kéo dài. So sánh với hôm qua thì v·ết t·hương rõ ràng là có ảnh hưởng hơn nhiều, hóa ra dù ra tay nặng, nhưng đội trưởng Lưu Tuấn vẫn né những bộ phận mềm, có nhiều nguy hiểm, nhưng do phản ứng chính xác của Hoàng Lưu Minh khi trước, đội trưởng Lưu Tuấn đành phải ra tay mạnh hơn để gỡ thế khó.
Cơn đau đó đến tận tối vẫn không có dấu hiệu bớt đi. Không chỉ tư thế ngồi thiền của cậu bị vặn vẹo, mà cơn đau còn khiến cậu rất khó tập trung được, không thể ngay lập tức vào trạng thái mông lung như hôm qua.
Cậu cố xua tan ý nghĩ, nhưng trong đầu cứ liên tục tái hiện cảnh tượng cậu né được cú đá của đội trưởng Lưu Tuấn, khiến cậu rất phấn khích, không hiểu sao bản thân lại có phản xạ tốt đến thế, cậu rất muốn được thử nghiệm lại một lần nữa.
Dần dần, cậu chìm vào trạng thái mông lung, cảm giác mở rộng, lại cảm nhận được ma năng. Cậu nghe ngóng thì trong cả đội, ngoại trừ La Đạt, những người khác vẫn chưa có tiến bộ gì, không ai cảm nhận được cái thứ gọi là ma năng. Có mấy lần cậu nổi lên hưng phấn định khoe khoang tiến bộ bản thân, nhưng nhớ đến giấc mơ kia, cậu lại nén nhịn bản tính trẻ con, dự định theo dõi thêm nữa, trước khi đề ra bất kì quyết định nào.
Cậu cũng mong bản thân có thể thiền đến sáng luôn thì tốt, có lẽ không ngủ, bản thân sẽ không mơ phải giấc mơ đó nữa. Nhưng cơ thể cậu vẫn cần nghỉ ngơi, chưa quen với việc thiền. Cảm giác ủ rũ đánh thức cậu khỏi trạng thái mông lung, mở mắt ra, mọi người trong đội đều đã nằm xuống đi ngủ. Cơn buồn ngủ ập tới từng cơn, khiến cậu nằm vật ra giường, chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Cậu lại rơi vào giấc mơ đó, lại đứng trước đài cao đó. Rút kinh nghiệm hai lần trước, đi tới không được, chạy đi không xong, cậu quyết định lần này đứng im xem sao. Từ từ, cảm giác nguy hiểm lại lan tới. Giờ thì cậu hiểu rồi, đứng im cũng chắc chắn sẽ c·hết. Phải tìm cách cứu bản thân thôi.
Cậu cúi người xuống, ngồi xổm, xem xét mấy cái xác bên dưới chân. Một cái là xác người, một cái là xác một con cá rất to, một cái lại xác của một thứ có bốn chân như hổ, nhưng cơ thể lại có cánh giống đại bàng. Cách c·hết mỗi xác đều khác nhau, xác người bị moi tim, xác cá bị thứ gì đó đâm xuyên, xác con hổ chim lại mất đầu, nơi đáng ra mọc ra đầu lại có một v·ết t·hương trông rất ghê tợn, thịt nát bét, giống như một thanh xúc xích bị bóp nát.
Hoàng Lưu Minh ngẩng đầu lên, trước mắt còn bao phủ bởi hàng nghìn cái xác khác, nhìn qua thì cách c·hết cũng đủ hình đủ dáng như ba cái xác dưới chân. Thế nên cậu không tìm hiểu nữa, cậu không phát hiện điều gì đặc biệt từ những cái xác này.
-Chỉ còn đài cao kia thôi!
Hoàng Lưu Minh lẩm bẩm, quyết định liều, một liều ba bảy cũng liều, đằng nào cũng bị g·iết, chọn cách c·hết nào có tác dụng nhất vậy. Cậu đi về phía đài cao, vừa đến dưới chân đài, đã nhảy một cái thật cao, chạy vội trên mấy bậc thang. Cậu cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Bùm.
Cả người cậu nổ tung, máu me bắn tứ lung tung, chân tay gãy, nội tạng, xương sườn vung mỗi nơi một chỗ. Phần đầu lăn lông lốc từ trên đài cao xuống dưới. Hoàng Lưu Minh lại được trải nghiệm cảm giác c·hết dần c·hết mòn.
Sáng hôm sau, không đợi ai gọi, cậu bật dậy, thấy bản thân vẫn sống, cậu cũng yên tâm hơn.
Nhớ lại giấc mơ hôm qua, cậu đành tự nhủ đó chỉ là mơ, không việc gì phải sợ.
Hôm nay đội cậu không học lớp học ma năng, mà có khóa học lịch sử đế chế. Sĩ quan huấn luyện là một nữ sĩ quan với mái tóc dài buộc đuôi ngựa. Khuôn mặt cân đối, trông rất nghiêm nghị, hệt như những sĩ quan khác nơi đây, ai cũng trông như vậy, nghiêm túc khó gần.
-Tôi là Lê Xuân Lan, sĩ quan huấn luyện của khóa học lịch sử đế chế.
Trên màn hình hiện lên lá cờ đế chế.
-Các cậu là q·uân đ·ội, cần phải biết bản thân chiến đấu vì điều gì.
Hình ảnh một người không mặt mũi hiện ra, giương lá cờ đế chế lên, theo đó vô số người khác hưởng ứng theo, sóng vai đứng sau lưng người đó.
-Thứ các cậu chiến đấu để bảo vệ, đó chính là loài người, là chính bản thân các cậu, là đồng loại của các cậu. Trong vũ trụ này, loài người chúng ta khi mới sinh không được ban tặng năng lực sử dụng ma năng. Thế nhưng có rất nhiều chủng tộc khác, điều khiển ma năng là bản năng của họ, bọn họ giống như giống loài thượng đẳng.
-Nhưng loài người chúng ta có khả năng học hỏi, có sức sáng tạo không giới hạn. Chúng ta học cách điều khiển ma năng, chúng ta học cách sinh tồn, chúng ta học cách đứng lên chiến đấu bảo vệ bản thân mình.
-Kẻ địch trong trận chiến mà đế chế đang tham gia, chính là những chủng tộc đó. Bọn chúng muốn nô lệ hóa chúng ta, muốn nuôi chốt chúng ta làm lương thực và vật tư của chúng. Nhưng điều đó là không thể nào. Loài người có ý chí của loài người.
Nói rồi, sĩ quan Lê Xuân Lan tỏa ra một cảm giác uy h·iếp. Mọi người trong lớp đều ồ lên một tiếng, cả người Hoàng Lưu Minh nổi da gà, tay nắm vội lấy cái bút trước mặt, người hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.
Nhưng sĩ quan Lê Xuân Lan đứng yên, nhìn một lượt cả lớp.
-Ai muốn x·âm p·hạm loài người, kẻ đó sẽ phải đối đầu với sự phản kháng mạnh mẽ nhất. Giống như màu đỏ của lá cờ đế chế và hình ảnh cái khiên thanh giáo trên đó. Đỏ là màu của máu người, cái khiên thanh giáo là v·ũ k·hí loài người dùng để tự vệ. Tự do là do loài người tự chiến đấu giành lấy, không phải ai ban tặng.