Chương 10: Thực hiện
Buổi huấn luyện chiến đấu hôm đó, cả đội đã gây được bất ngờ cho đội trưởng Lưu Tuấn.
Ban đầu mọi chuyện đúng như Lưu Viết Mạnh dự đoán. Khi bốn người đầu tiên được gọi lên huấn luyện, Lưu Viết Mạnh phải lách vội người ra gần chỗ đó, giá·m s·át họ phân công.
Khi bắt đầu giao chiến, bốn người lấy hai cẳng tay che mặt, bước vào thế thủ, cả bốn người đồng đều đi vòng quanh đội trưởng Lưu Tuấn, tinh thần cảnh giác, cố gắng không để sót bất kì hành động nào của đội trưởng. Lưu Tuấn thấy họ như vậy, cũng hạ thấp trọng tâm, giương hai tay lên thủ thế, nhưng khác với bốn người kia, anh đứng yên mà không di chuyển. Tình thế giằng co đó kéo dài một lúc, bất chợt một thiếu niên bước hụt chân, cơ thể mất thăng bằng.
Chỉ đợi có thế, đội trưởng Lưu Tuấn lao vụt tới, thiếu niên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một cú đá ngang đã phang thẳng vào trước hai cẳng tay cậu, đá bay cậu đi. Ba người còn lại vội lao lên giải cứu, nhưng còn chưa lao đến người đồng đội kia đã bị hạ gục. Kết cục của ba người sau đó cũng không khá khẩm bao nhiêu.
Thấy cảnh tượng này, Lưu Viết Mạnh giậm chân liên tục, răng nghiến kèn kẹt, trông có vẻ bực bội lắm. Nghe thấy tên bốn người tiếp theo lên giao đấu, cậu phải đánh mắt liên tục về phía họ, bốn người kia đều giơ ngón tay cái lên bảo cậu an tâm.
Lần này đúng là khá khẩm hơn thật, bốn người đi vòng quanh đội trưởng mà không gặp phải sơ sẩy nào, bộ dáng chắc chắn, rất có bộ dáng sẽ câu giờ đến cùng. Đội trưởng Lưu Tuấn thấy vậy thì chùn một chân xuống, bộ dạng chuẩn bị lao lên. Cả bốn người đều thấy cảnh đó, người được phân công làm mồi vội vã lao đến, hai tay che kín mặt, coi bộ định dùng cả người để húc đội trưởng Lưu Tuấn. Nhưng cú chùn chân lại chỉ là tung hỏa mù, đội trưởng Lưu Tuấn đứng thẳng ngay lập tức, dễ dàng né được cú lao đến, tóm lại vai thanh niên làm mồi nhử, vật cậu ta xuống đất, kèm ngay sau đó là một đòn trời giáng lên bụng. Ba người còn lại đang lao đến, thấy vậy cũng sững lại, quay qua nhìn nhau, rồi cùng lao lên. Kiểu gì cũng ăn đòn, phải ăn đòn sao cho có thể diện.
Lưu Viết Mạnh đứng nhìn mà lắc đầu quầy quậy. Cậu cũng không ngờ đội trưởng đã mạnh mà vẫn gian xảo đến vậy, dùng đủ mọi âm mưu. Đến đội thứ ba đi lên, phòng thủ rất vững, có mấy lần đội trưởng giả vờ định lao tới đều bị họ bỏ qua, cho đến khi, đội trưởng lao đến thật. Khoảnh khắc đó, ba người còn lại cách quá xa không thể cứu kịp người kia, cái kết cuối cùng vẫn là ăn đòn.
Lần tiếp theo, bốn người vừa đi được một vòng, đội trưởng Lưu Tuấn đã lao nhanh đến đá một người, hạ gục người đó chỉ trong khoảnh khắc. Nhanh vô cùng, có người lúc đó nháy mắt, lúc đóng mắt đội trưởng vẫn đứng yên ở giữa, mở mắt ra đã thấy đội trưởng đứng cách một người khoảng cách vừa đủ đòn đá.
Mặc dù ăn đòn vẫn là ăn đòn, bị tẩn vẫn là bị tẩn, nhưng mọi người đều công nhận cho đến hiện tại, kế hoạch của Lưu Viết Mạnh có những thành quả thấy rõ. Mấy ngày trước, mỗi đội ngũ đều bị đội trưởng xử lý trong vòng một phút đổ về. Còn hôm nay thì lâu hơn nhiều, trung bình ba phút mới xử lý xong một đội.
Cho đến đội ngũ thứ mười ba, cuối cùng mọi người mới thấy được sự đáng sợ của Lưu Viết Mạnh. Đội ngũ này tiến hành chiến thuật rất linh hoạt, họ di chuyển vòng tròn câu giờ rất lâu, đội trưởng có mấy lần làm động tác giả cũng không lừa được họ, đến lần đội trưởng định xông lên thật, lại bị con mồi nắm được dự định, lao tới t·ấn c·ông, thế công là một đòn đá, nhắm vào vùng eo đội trưởng. Lưu Tuấn dự định lấy tay chắn, tay khác đấm tới hạ gục thiếu niên đó, nhưng người này lại cố tình nghiêng người thật sâu, làm cả người chìm xuống, đòn đá từ nhắm vào eo lại thành nhắm vào chân.
Tuy nhiên Lưu Tuân dễ dàng nhảy lên né tránh cú đá, chỉ là hai bên đã có hai người khác lao tới, không t·ấn c·ông gì, chỉ ôm chặt lấy hai chân anh. Khiến Lưu Tuấn hạ xuống cũng bị khóa lại một giây. Người còn lại cũng đã xông đến, định ôm Lưu Tuấn vật ra.
Nhưng đội trưởng Lưu Tuấn lộn người, lấy tay làm trụ, xoay một cái, hất văng hai người đang giữ chân ra, còn nhân tiện đá một phát vào người đang xông tới. Kết thúc thế công, đội trưởng Lưu Tuấn bồi cho mỗi người một đòn, sau đó gọi đội ngũ tiếp theo lên.
Đến lúc này, mọi người đều nản lắm rồi, có đội ngũ trực tiếp buông tha, cả đội lao đến ăn đòn cho xong. Lưu Viết Mạnh phải vội vã chỉnh đốn tinh thần những người còn lại, nói đủ thứ uy bức khuyên can, khiến bọn họ nỗ lực. Những người sau tuy vẫn thực hiện theo kế hoạch Lưu Viết Mạnh, nhưng thành quả không ra đâu vào đâu.
Đến lượt Hoàng Lưu Minh đã là nhóm gần cuối. Thời gian huấn luyện đã hết từ lâu, nhưng đội trưởng vẫn giữ họ lại. Khi đội ngũ đi lên, Hoàng Lưu Minh xung phong làm con mồi dụ, ba người kia chỉ còn chọn ra người t·ấn c·ông cuối.
Khi vừa bắt đầu, đội trưởng Lưu Tuấn đã lao thẳng đến t·ấn c·ông Hoàng Lưu Minh. Việc này cũng không bất ngờ, trải qua từ nãy tới giờ, chỉ có chiến thuật của Lưu Viết Mạnh không đổi, còn phong cách t·ấn c·ông của đội trưởng lại thay đổi liên tục, khiến người ta không thể nắm bắt. Hoàng Lưu Minh vội giơ tay lên cản, thế rồi, cậu thấy được, cậu thấy được đòn đánh của đội trưởng.
Cứ như thời gian chậm lại, cậu thấy được cú đấm dần dần tiến đến, hai cẳng tay đã chắn trước người, nhưng ăn cú đấm vẫn đủ khiến cậu gục tại chỗ, nên né qua bên trái, cẳng tay phải hất lên. Nhờ thế mà lực cú đấm bị chếch lên trên, hai tay cậu chỉ chịu một phần lực.
Đội trưởng Lưu Tuấn thấy cú đấm không thành công hạ gục Hoàng Lưu Minh, liền biến đổi thế đánh, đá một cú xoay người, lực đá rất mạnh, vòng xoay dài như thế, dính cú này chắc phải nằm liệt giường. Nhưng Hoàng Lưu Minh lại nhẹ nhõm nhảy lên né được cú đá.
Đội trưởng Lưu Tuấn có hơi bất ngờ, trong lòng còn tự hỏi chẳng lẽ bản thân chiến đấu lâu quá nên hao tổn thể lực ư. Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn kịp bật dậy. Để ý hai bên đã có hai thiếu niên đang lao tới, một người nhìn chằm chằm một bên chân, người kia nhìn một bên tay, coi bọ là định ôm tay ôm chân anh. Không còn cách nào khác, anh định húc văng thiếu niên trước mặt rồi xử hai người kia. Anh ghìm người xuống, lấy mũi vai lao tới.
Hoàng Lưu Minh đã biết anh định làm gì, né không né kịp, cả người anh quá to, đòn húc đã khóa chặt cậu. Cậu đành phải liều, cố lách qua một bên, lấy vai mình đón lấy mũi vai của đội trưởng, còn tay bên kia, lấy hết sức đấm móc lên.
Bịch.
Âm thanh dữ dội phát ra, nhưng nếu có ai tinh ý, sẽ nghe thấy không chỉ có một tiếng, mà là hai tiếng, tiếng thứ hai nhỏ và nhẹ hơn nhiều. Trước khi ngất đi, Hoàng Lưu Minh cố gắng giữ tỉnh táo, cố gắng không để cơn mơ hồ hạ gục, cậu chợt cảm thấy, mình đã kêu gọi được thứ gì đó tiến về phía mình. Rồi cậu ngất đi.
Sau đó, Hoàng Lưu Minh được đưa đi nắn lại xương bả vai. Đội trưởng Lưu Tuấn có lời khen cho cả lớp, anh hỏi xem ai đã đưa ra chiến thuật này. Mọi người đều chỉ về Lưu Viết Mạnh, thế là anh phong cho cậu làm đội phó.
Ngoài ra, huấn luyện theo hình thức này kết thúc, từ mai sẽ tiến hành huấn luyện s·ử d·ụng s·úng và v·ũ k·hí. Mọi người đều hoan hô vui mừng vì cho rằng những ngày tháng ăn đòn đã kết thúc.