Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Danh Sách Đầu Tiên

Chương 7: Ác mộng




Chương 7: Ác mộng

-Mục tiêu của toàn đội hiện tại đó là khiến tôi cảm thấy không thể một mình đấu cả đội nữa, từ giờ cho đến lúc đó, huấn luyện chiến đấu vẫn diễn ra theo cách này!

Kết thúc buổi huấn luyện chiến đấu, mọi người được cho giải tán, dìu dắt nhau đi tắm rồi đến nhà ăn. Trong lúc tắm, tiếng kêu la oai oái vang lên liên tục.

Đội trưởng Lưu Tuấn xuống tay không nhẹ một chút nào, cách thức chiến đấu cũng đa dạng, khi bị bốn người t·ấn c·ông cùng lúc, anh liền nã cho mỗi đứa một cú cực mạnh, đảm bảo một đấm là nằm, còn khi bị t·ấn c·ông luân phiên, anh rất rảnh tay phá thế công của từng thiếu niên, sau đó cũng bồi thêm một đấm cực mạnh, đảm bảo ai cũng công bằng, không ai hơn ai.

Đến giờ nghỉ, mọi người tụ tập nói chuyện, bàn cách đánh bại đội trưởng, riêng La Đạt ngồi trên giường khoanh chân, hai mắt nhắm lại thiền định, mọi người thấy thế, cũng lục tục có người lên giường làm theo. Bọn họ đều là thanh thiếu niên, đã biết đến thế giới này có siêu năng lực, ai lại không muốn nhanh chóng sở hữu khả năng đó chứ. Hoàng Lưu Minh cũng nhanh chóng làm theo, cậu lẩm nhẩm hàng dòng văn tự đó trong đầu, xóa bỏ mọi suy nghĩ viển vông. Rất nhanh, cậu đã tiến vào trạng thái mông lung, trong đầu tự động lặp lại hàng dòng văn tự kia.

Không biết thời gian bao lâu, Hoàng Lưu Minh cảm thấy tương đối mệt mỏi, tuy rằng theo lý thuyết, ngồi thiền như vậy cũng có tác dụng nghỉ ngơi, hoàn toàn có thể thay thế giấc ngủ, tuy nhiên việc này cần quá trình rèn luyện lâu dài, không thể hấp tấp một sớm một chiều. Cậu mở mắt ra, thấy căn phòng đã tắt đèn từ lâu, cả đội đều đã đi ngủ, chỉ còn một mình cậu ở lại sau cùng.

Mang theo một chút cảm giác tự hào vì sự kiên trì của mình, Hoàng Lưu Minh đặt lưng xuống giường, trong đầu còn suy nghĩ nếu bản thân cứ kiên trì thế này, có khi sẽ sớm vượt qua được mọi người. Nghĩ đến thế, cậu còn định ngồi dậy tu luyện tiếp, nhưng hai mắt đã nặng trĩu, đầu óc mơ màng, cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đài cao lần trước lại xuất hiện trước mặt Hoàng Lưu Minh.

-Lại thế nữa à!



Hoàng Lưu Minh lẩm bẩm, rút kinh nghiệm lần trước, hiện cậu chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Trong đầu tự hỏi rốt cuộc có điều gì xảy ra với bản thân, chẳng lẽ có ma ám?

Đứng đó quan sát một lúc, cậu chợt cảm thấy một cảm giác bất an hiện ra, nó thôi thúc cậu phải chạy đi ngay lập tức. Cảm giác đó đến rất rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không một chút biến đổi, không hiểu có nguy hiểm nào có thể ập tới nữa.

Tuy nhiên cậu cũng muốn tìm hiểu thử nơi này, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là tránh xa đài cao kia, cậu quay lưng lại với nó, đi về phía vùng sương mù phía sau, cậu cứ bước đi, nhưng vùng sương mù đó dường như kéo dài vô cùng vô tận, không có đích đến. Hơn nữa, trong quá trình bước đi, cảm giác nguy hiểm cũng càng ngày càng dồn dập. Xung quanh tầm nhìn bị sương mù bao phủ, khiến trong lòng Hoàng Lưu Minh còn bối rối hơn nữa.

Tuy nhiên mỗi khi quay đầu lại, đài cao đó vẫn luôn nhìn thấy được từ chỗ Hoàng Lưu Minh, cũng vì thế nên cậu mới biết bản thân nãy giờ vẫn đi thẳng mà không phải đi vòng vèo. Mặc dù cảm giác rằng khoảng cách đối với đài cao đó vẫn đang tăng dần, nhưng không hiểu sao Hoàng Lưu Minh cảm thấy, nếu giờ chạy về, cậu sẽ nhanh chóng quay lại được chỗ đài cao.

Cậu đứng lại chỗ, suy nghĩ có nên trở về đài cao hay không, nhưng chưa kịp đưa ra quyết định thì biến cố xảy ra.

Xoẹt!

Người cậu chia làm bốn phần. Đó là những gì cậu thấy được, bản thân giống như bị một móng vuốt khổng lồ cào tới, xé toạc cơ thể, chia lìa cậu làm bốn phần khác nhau. Phần đầu còn sót lại một chút ý thức, cảm nhận c·ái c·hết đang dần dần lan tới. Lại cảm giác bất lực đó, không cách nào làm chủ được vận mệnh bản thân.

-Này, Minh, dậy dậy, cậu sao thế?

Tiếng nói của Lưu Viết Mạnh đánh thức Hoàng Lưu Minh dậy. Cậu choàng tỉnh, vội vã ngồi bật dậy, sờ soạng cơ thể chính mình.



Thấy thế, Lưu Viết Mạnh cười nói:

-Gì thế hả? Nằm mơ thấy gì thế? Gặp ma chắc? Hôm qua thấy cậu ngồi thiền lâu nhất, có phải do tu luyện quá độ không?

Hoàng Lưu Minh định kể về giấc mơ bản thân nhưng lại thôi, cậu ậm ừ gật đầu.

-Chắc là thế.

-Có khi nên đi hỏi thầy Thuyên đi, để xem liệu có vấn đề gì xảy ra không.

-Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, kể ra thì buồn cười lắm.

Thấy Hoàng Lưu Minh nói vậy, Lưu Viết Mạnh cũng không nói gì nữa, rời đi vệ sinh cá nhân. Hoàng Lưu Minh thu dọn chăn giường rồi lục tục đi theo. Trên đường tới lớp học, Hoàng Lưu Minh cứ miên man suy nghĩ về giấc mơ đó mãi không thôi.



Lớp học hôm nay rất đơn giản, sĩ quan huấn luyện Nghiêm Mạnh Thuyên ngay lập tức hỏi xem có ai có câu hỏi nào không, Lưu Viết Mạnh có quay qua nhìn Hoàng Lưu Minh một chút, thấy cậu không có ý định hỏi, liền bỏ qua.

-Quá trình tu luyện là quá trình lâu dài, hơn nữa trong giai đoạn đầu, mọi tiến bộ đều rất nhỏ bé đến mức không thể cảm nhận được, nhưng tất cả đều phải kiên trì, chỉ có như vậy mới có thể sớm ngày nắm giữ khả năng tương tác với ma năng. Ví dụ như giai đoạn đồng hóa của các cậu, thường phải mất một tuần mới cảm nhận được ma năng, sau đó phải thêm hai tuần nữa mới thu hút về phía bản thân được.

-Thôi rồi, tất cả bắt đầu ngồi thiền tu luyện. Có một điều quan trọng nhất khi tu luyện là chuyên chú, không được nghĩ ngợi lung tung.

Không thấy ai hỏi gì, sĩ quan huấn luyện Nghiêm Mạnh Thuyên ra hiệu cho cả lớp bắt đầu tu luyện.

Hoàng Lưu Minh nhanh chóng tiền vào trạng thái mông lung như tối hơm trước. Thầy Thuyên có thể phát giác ra điều đó rất nhanh, trong lúc mọi người của đội vẫn còn chật vật, có người còn run nhè nhẹ vì ngồi thiền chưa quen, thì Hoàng Lưu Minh đã ngồi thẳng lưng, hô hấp đều đặn. Thầy Thuyên còn đang gật gù khen cậu ta trong lòng, chợt thấy cậu ta mở mắt, ngó nghiêng rồi mới nahứm mắt lại thiền tiếp. Thầy Thuyên chỉ mỉm cười, nghĩ thầm, “Chà, thế mà cứ tưởng có một hạt giống tốt, dù sao vẫn là trẻ con, khó mà tập trung được”.

Nhưng thầy Thuyên không biết một điều, Hoàng Lưu Minh vốn dĩ đang trong trạng thái mông lung vô ngã, nhưng cậu cảm nhận được một điều bất thường, khiến cậu không thể không tỉnh lại, kiểm tra xung quanh. Cậu cảm thấy có những thứ gì đó rải rác khắp xung quanh mọi người, ẩn hiện mọi nơi trong căn phòng này. Cậu mửo mắt ra nhìn, nhận ra những thứ đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khi đó, cậu mới nhận ra bản thân đã cảm nhận được ma năng mà thầy Thuyên nhắc đến. Cậu vội vã nhắm mắt lại ngồi thiền, trải nghiệm lại cảm giác mới mẻ ban nãy.

Nhưng lần này cậu không thể trở về trạng thái mông lung như trước được, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều câu hỏi.

Tại sao mình lại cảm nhận được ma năng rồi?

Chẳng phải thầy Thuyên đã nói sẽ mất tầm một tuần sao?

Việc này có liên quan gì đến giấc mơ gần đây mình hay mơ không?

Liệu có nên kể cho đội trưởng hoặc thầy Thuyên?

Ý nghĩ hỏi thăm giấc mơ đó không chỉ hiện lên trong đầu cậu một lần, nhưng người nơi đây đều là người lạ, cậu không muốn bản thân có điều gì khác biệt với mọi người, trở thành cá thể lập dị. Bởi vì khi tất cả đều ở nơi xa lạ, kẻ lập dị thường sẽ bị bài xích ra khỏi tập thể rất nhanh.