Chương 4: Dị biến
Một tuần sau đó, đội ngũ Hoàng Lưu Minh được huấn luyện thể lực liên tục, ngày nào cũng chạy bộ ròng rã vài tiếng đồng hồ, sau đó là hít đất, chạy vượt chướng ngại vật, hành quân đường dài trên balo nặng vài chục cân,
Tuy khổ, nhưng có một điều cả cậu lẫn mọi người trong quân đoàn đều kinh ngạc đó là bọn họ có thể hoàn tất quá trình huấn luyện gian khổ này. Phải biết trong thời gian học tập, không có ai từng trải qua quá trình rèn luyện khốc liệt đến thế, không hiểu sau, dù rằng ai cũng đã đến ngưỡng sụp đổ, nhưng vẫn chèo chống đi theo bước chân vị đội trưởng.
Đến ngày cuối cùng của tuần, đội trưởng Lưu Tuấn tập hợp cả đội lại, có điều muốn nói.
-Nghiêm. Điểm danh.
-1.
-2
…
-100. Báo cáo, đội ngủ đủ.
-Tất cả nghe kĩ, ngày mai toàn bộ đội ngũ sẽ được thức tỉnh năng lượng ma pháp, cần phải giữ thể trạng và tinh thần tốt nhất. Nghiêm cấm hành vi tụ tập thức khuya. Tất cả giải tán.
Nghe thấy vậy, mọi người đều rất tò mò, có người lại gần vị đội trưởng hỏi thêm về thức tỉnh năng lượng ma pháp là gì, dẫu sao trong thời gian rèn luyện vừa qua, vị đội trưởng này yêu cầu bọn họ ra sao thì anh cũng tự mình thực hiện trước, tạo dựng được một hình tượng gương mẫu và dễ gần, khiến rất nhiều thành viên trong đội chủ động tạo mối quan hệ với anh.
-Đội trưởng, thức tỉnh năng lượng ma pháp là gì vậy?
-Ồ, tôi xin lỗi vì không giải thích. Tuy nhiên, lần sau phải thêm vào chữ báo cáo.
Cậu thiếu niên kia vội nói.
-Báo cáo đội trưởng, xin hỏi thức tỉnh năng lượng ma pháp là gì? Hết.
Thấy đội trưởng Lưu Tuấn không có vẻ gì định giấu diếm chuyện này, mọi người liền tụ tập lại bao quanh, cố gắng nghe cho rõ. Lưu Tuấn đợi mọi người im lặng rồi mới bắt đầu nói.
-Cơ thể loài người vốn dĩ có thể cảm nhận được một thứ năng lượng gọi là năng lượng ma pháp, tuy nhiên vì một số lý do nên cơ thể người thường bị khóa lại cơ chế này, cần phải tác động từ bên ngoài để mở khóa.
Một thiếu niên vội hỏi:
-Năng lượng ma pháp là thứ khiến những người kia bay được đó ư?
-Năng lượng ma pháp có thể làm được rất nhiều việc, bay cũng chỉ là một cách khống chế ma năng, tuy nhiên rất khó thực hiện, đến tôi bây giờ cũng còn lâu mới làm được. Những ai bay được đều ở một cấp độ khác biệt.
-Có thể làm những việc gì vậy đội trưởng?
-Rất nhiều, đều là những việc người thường không làm được. Nếu người thường cầm v·ũ k·hí hạng nặng chiến đấu cũng không thắng được người đã thức tỉnh ma năng.
-Vậy là tất cả chúng ta đều có thể thức tỉnh ma năng?
Nói đến đây, đội trưởng Lưu Tuấn trở nên cau mày, bộ dạng đăm chiêu.
-Tôi sẽ không nói dối các cậu, cũng không giấu diếm. Thức tỉnh ma năng có tỉ lệ t·ử v·ong, hơn nữa còn khá cao, một trăm người thì có năm n·gười c·hết. Đấy đã là vô cùng hạn chế rồi, trong q·uân đ·ội có đội ngũ quân y vô cùng xuất sắc, có thể hạn chế nhất các tác dụng phụ. Nếu các cậu thức tỉnh ở chỗ khác, con số đó sẽ lớn hơn nhiều.
Nghe đến thế, mọi người đều sợ hãi, tỉ lệ là năm phần trăm, vậy là sẽ có khoảng năm người trong số họ c·hết ư?
-Nhưng tác dụng phụ tại sao lại xảy ra?
-Tùy thuộc cơ thể mỗi người, nhưng có thể cải thiện bằng ý chí và sức chịu đựng, thế nên các cậu mới phải rèn luyện thể chất trước khi thức tỉnh. Tuy nhiên còn nhiều lý do khác, nền khoa học đế chế cũng chưa phát hiện ra, chỉ có thể giảm bớt chừng nào hay chừng ấy.
-Vậy, vậy chúng tôi có thể không tham gia thức tỉnh không.
Một thiếu niên rụt rè nói ra, dáng vẻ sợ sệt. Nghe thấy vậy, đội trưởng Lưu Tuấn liền phát ra một cảm giác áp bách, khiến bọn họ đều cảm nhận được áp lực.
-Ngày mai nếu có bất kì ai từ chối tham gia thức tỉnh, nhiệm vụ của đội trưởng là tử hình các đội viên đào ngũ.
Nói rồi, đội trưởng Lưu Tuấn rời đi, để lại mọi người nhìn nhau trong im lặng.
Tối đó, Hoàng Lưu Minh khá là chằn chọc khó ngủ, cậu rất băn khoăn quá trình thức tỉnh là gì, nghe nói có tác dụng phụ, liền nghĩ không biết đó có phải là quá trình đáng sợ nào không, ví dụ như sốc điện, tắm dung nham, vân vân.
Những thiếu niên khác cũng như vậy, đều ôm cảm giác nôn nao lo lắng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tất cả tập trung trước sân, đội trưởng Lưu Tuấn đã đợi sẵn từ trước, sau một hồi điểm danh thường lệ, anh dẫn đội dời đi. Mặc dù ai cũng sợ hãi, nhưng không ai nghi ngờ lời đội trưởng Lưu Tuấn nói tối qua, chắc chắn người nào có ý định trốn sẽ bị xử tử. Hơn nữa có muốn trốn họ cũng không biết trốn đi đâu, nơi đây giống như một hòn đảo hoang đối với họ, còn doanh trại như một nhà tù trên đó, có trốn thoát khỏi nhà tù cũng không biết phải đi đâu.
Tất cả cùng nhau đi đến một tòa nhà cao tầng màu trắng, cao tám tầng. Đội trưởng Lưu Tuấn đăng kí tên hiệu của đội cho sĩ quan nơi đây, rồi ra hiệu cho họ đi vào.
Theo chỉ dẫn của các vị quân y áo trắng, mấy người Hoàng Lưu Minh tuần tự đi vào. Bước đầu là kiểm tra sức khỏe, thấy họ được quét qua một lượt, các loại máy móc đi ra áp lên người họ, thông báo các trị số sức khỏe đều ở ngưỡng bình thường.
Rồi họ được đưa đến một căn phòng lớn, xung quanh là máy móc tinh vi, ở giữa có mười buồng máy móc đạt ngang, kích cỡ chứa vừa một người thường, một đầu mở ra. Coi bộ họ sẽ phải chui vào đây.
Hoàng Lưu Minh và chín người chui vào buồng theo chỉ dẫn, một vị quân ý cầm súng kim tiêm chích thẳng vào cổ họ một loại thuốc nào đó. Cảm giác rất buốt, giống như thuốc đó đi đến đâu trong người cậu đều khiến cậu cảm nhận rõ ràng. Cho đến lúc thứ thuốc đó lan lên đầu, cảm giác mê muội xuất hiện. Nếu lúc này có người trông thấy bộ dạng Hoàng Lưu Minh hẳn sẽ không thể nhịn được cười. Cậu ra há to mồm, mắt trợn tròn, hơn nữa còn không nhúc nhích lấy một cái, giống như một người đ·ã c·hết, thậm chí còn là c·ái c·hết rất đau đớn và bất ngờ.
-Tình hình sao rồi.
-Thưa bác sĩ Raford, chưa có dấu hiệu nào đặc biệt.
-Ừm, cũng tốt.
Một bị bác sĩ trưởng hỏi như vậy xong lại im lặng ngồi trên ghế, theo dõi các tín hiệu trên màn hình.
-Sĩ quan số 4892045 có biến đổi, chỉ số đồng hóa đã bắt đầu tang. Hiện đã là 10%.
Một quân y nói, con số này đúng là số hiệu của Hoàng Lưu Minh. Hình ảnh của cậu được chiếu lên trên màn hình. Lúc này cậu đã không còn bộ dạng ngờ nghệch như trước, mà mặt nhăn lại, coi bộ đang trải qua điều gì ghê gớm.
-10% nhanh vậy sao? Mới được 30 giây mà.
-Hiện đã là 20% thưa bác sĩ.
-Chà, nhanh vậy thì thôi, dùng thuốc cũng chỉ phí, để cậu ta tự thích ứng vậy.
Không có thuốc, vậy là quá trình đồng bộ sẽ không chậm lại, cứ thế này diễn biến, khi chỉ số đồng bộ vượt quá 50% hơn một nửa não bộ đã biến thành thể linh hồn thì Hoàng Lưu Minh cũng coi như cầm chắc án tử, hóa linh quá sớm với một kẻ ngoại đạo chưa thể khống chế bản thân cũng giống một cậu bé được nhồi ăn quá nhiều, dẫn tới no bụng mà c·hết.
-Bỏ qua, kệ cậu ta đi. Mười người có mỗi cậu ta bị, coi như đen. Ghi chép lại quá trình, tốc độ đồng hóa thế này có chút nhanh mất kiểm soát.
Nói xong, hình ảnh Hoàng Lưu Minh trên màn hình cũng bị chuyển về các số liệu như cũ.