Chương 3: Phân đội
Nếu nói không sợ thì rõ ràng là không đúng, Hoàng Lưu Minh rất hoang mang đối với cuộc sống kế tiếp của cậu. Nhưng ít ra vẫn còn những người khác cùng cảnh ngộ với mình, cậu nghĩ thầm, ít ra mình không đơn độc. Con người vốn dĩ là như vậy, khi phải một thân một mình đối diện với tình thế khó, lựa chọn thường thấy nhất vẫn là bỏ chạy, hoặc suy sụp.
Mấy người Hoàng Lưu Minh được người mặc đồng phục trắng ra hiệu di chuyển, tuần tự cùng nhau rời tàu. Họ thông báo đã đến mục tiêu là chiến trường Casca. Một cái tên hết sức xa lạ, nhưng những người mặc đồ trắng không có ý định giải thích gì thêm, chỉ thông báo với Hoàng Lưu Minh như vậy, rồi dắt họ rời đi.
Họ lại được tập trung về quảng trường to lớn ban nãy, sau đó theo đường lớn đi khỏi phi thuyền. Đến lúc này họ mới được chứng kiến cảnh tượng bên ngoài. Họ rất tò mò, vì đây là một hành tinh mới không phải Trái Đất, không biết có điều gì khác lạ hay không.
Không khí có mùi chua nhẹ, khá khó chịu, ngoài ra chưa thấy có điểm gì khác biệt. Bầu không khí lúc này khá lạnh, bọn họ mỗi người chỉ mặc một bộ quân phục, cũng may chất liệu khá dày dặn nên không bị tác động quá lớn.
Mấy người Hoàng Lưu Minh xếp hàng đợi phân phát quân phục mới và đồ dùng tư trang, quân phục mới này có màu vàng đất sét, coi bộ nơi họ tác chiến sẽ là môi trường nhiều đất cát thay vì rừng rậm. Tư trang đi kèm gồm các thiết bị vệ sinh cá nhân, tấm thẻ chứng nhận thân phận.
Bên trên tấm thẻ không có tên tuổi hay hình ảnh gì, chỉ chứng nhận thân phận sĩ quan dự bị, điểm khác biệt duy nhất giữa các tấm thẻ là số hiệu. Những người mặc đồ trắng thông báo số hiệu trên tấm thẻ về sau cũng là số hiệu của bản thân họ.
Cả khu doanh trại rất lớn, chỉ riêng quảng trường trước mặt đã đủ cho tất cả họ đứng mà không hề cảm thấy chật chội. Xung quanh bao kín bởi các công trình, nhưng cao nhất chỉ đến năm tầng, còn các kiến trúc cao đều là một cột thẳng đứng, có lẽ là tháp canh hoặc tháp v·ũ k·hí.
-Nghiêm.
Một tiếng hô to lớn vang lên, cực kỳ vọng, bao quát vô số thanh thiếu niên nhập ngũ, khiến họ hốt hàng đứng theo quân luật. Một sĩ quan mặc quân phục vàng như bộ đồ họ được phát đứng trên đài cao, nhìn lướt qua bọn họ, cảm giác như có người đang soi mói như lúc gặp vị thần chói lòa lại xuất hiện, nhưng không còn áp lực lớn.
-Từ nay tất cả thuộc biên chế của lữ đoàn Ưng Cú 001. Chiến trường nơi đây chính là hàng rào chắn cho thế giới mọi người không bị hủy diệt. Nhớ lấy, chúng ta đều là loài người, chúng ta chiến đấu vì tương lai loài người. Nguyện ánh sáng trí tuệ của loài người chiếu rọi bóng đêm vũ trụ.
Mọi người được đưa tới phòng ăn. Đồ ăn không còn là những thanh năng lượng nữa mà có đủ thịt và ngũ cốc. Hoàng Lưu Minh ăn thử món thịt, cảm thấy vị khá khó ăn, có vị chua đặc chưng.
-Phì, cái gì thế này.
Cậu nghe thấy một thiếu niên cùng bàn nhăn mặt lại nói, coi bộ không chỉ có món thịt của cậu là khó ăn.
Thiếu niên đó nhắn mặt một lúc mới nói: “Vị chua đậm thế này là nồng độ axit rất cao, trong không khí cũng có vị chua nhẹ, coi bộ môi trường sống nơi này khắc nghiệt đây, tỉ lệ cao mưa đổ xuống cũng là mưa axit.”
Nói rồi cậu ta ăn tiếp, tuy không dễ chịu gì nhưng vẫn cố ăn hết phần ăn, Hoàng Lưu Minh thấy vậy cũng cố ăn theo, cậu cảm thấy người khác ăn được không lý gì mình lại không ăn được. Dù sao từ nhỏ bố cậu đã nhắc đến một đạo lý đơn giản, đó là phải thích nghi với môi trường sống, nếu không sẽ bị đào thải.
Những thanh thiếu niên khác thì không được nhiều người có suy nghĩ như thế, bọn họ thường bỏ lại kha khá khẩu phần thịt khó ăn. Xung quanh phòng ăn có phòng vệ sinh, họ cũng không được rời khỏi phòng ăn, tại cửa ra có mấy vị sĩ quan đứng gác, ai có ý định rời đi đều được yêu cầu quay lại.
Hoàng Lưu Minh ngồi yên trên bàn ăn để nghỉ, thấy thiếu niên nhăn mặt ban nãy vẫn ngồi đó, cậu chủ động bắt chuyện: “Xin chào.”
Thiếu niên đó nghe vậy cũng đáp lại: “Ừm, xin chào, sao vậy?”
-Không có gì, tôi tên là Hoàng Lưu Minh, ông tên là gì?
-Tôi tên là Lưu Viết Mạnh.
Hai người họ bằng tuổi nhau, quê hương cũng cách nhau không xa, bởi vậy có khá nhiều điểm chung, dễ dàng nói chuyện.
-Ông để ý không, mấy người này nói chiến trường này là hàng rào bảo vệ loài người. Bảo vệ khỏi cái gì chứ? Người ngoài hành tinh à?
Hoàng Lưu Minh cũng băn khoăn: “Không biết nữa, tôi với ông cũng giống nhau mà, có biết gì đâu. Họ cũng không chịu giải thích gì.”
-Không biết đánh nhau sẽ là như thế nào đây, c·hiến t·ranh tầm cỡ vũ trụ chắc ghê gớm lắm nhỉ?
Lưu Viết Mạnh nói xong chợt tỏ ra chán chường, cả hai người họ đều hiểu rõ c·hiến t·ranh sẽ có người hi sinh, đặc biệt bọn họ còn chưa hiểu gì đã bị đưa tới nơi này. Xung quanh không có gia đình, người thân, những người cùng trang lứa cũng chịu chung cảnh ngộ, không ai không cảm thấy hoang mang và sợ hãi.
Buổi chiều, từng vị sĩ quan đi tới nhà ăn, họ thông báo thời kì tập huấn tiếp theo, họ sẽ là đội trưởng của đội ngũ một tram người. Sau đó trên hàng loạt màn hình hiện lên danh sách từng sĩ quan với các số hiệu đi kèm. Mọi người dựa theo số hiệu của mình để tìm kiếm đội trưởng, sau đó đứng xếp hàng theo hiệu lệnh vị đội trưởng đó.
Hoàng Lưu Minh tìm kiếm vị đội trưởng mang tên Lưu Tuấn phải mất gần nửa tiếng, cơ bản là nơi này quá đông, đội trưởng cũng rất nhiều, lại chia ra đứng rải rác để thành viên trong đội có thể tập kết, thành ra tìm một vị đội trưởng khá là khó khăn.
Trùng hợp một điều là Lưu Viết Mạnh cũng nằm trong đội ngũ này, Hoàng Lưu Minh để ý thấy số hiệu cậu ta và của cậu chênh lệch hơn kém nhau rất nhiều, cũng không có các con số đầu giống nhau, vậy mà vẫn được xếp vào cùng một đội, cũng không biết bọn họ được chia một cách ngẫu nhiên hay có quy luật nào không nữa.
Nhưng có một điểm dễ thấy là nam và nữ vẫn được chia ra, các tổ đội nữ thì chỉ có nữ, tổ đội nam dành riêng chon am. Như vậy cũng tốt, chung đụng nam nữ thường dẫn đến nhiều rắc rối không đáng có. Hoàng Lưu Mình quay qua nhìn xung quanh tổ đội của mình, đều là những thiếu niên trạc tuổi nhau, non nớt, ngây ngô. Còn vị đội trưởng đứng đó thì nghiêm nghị, từ nãy đến giờ chưa nói lời thừa nào, mỗi khi có ai đến chỉ hỏi lại một lần tên họ của đội trưởng để xác nhận không nhận nhầm người.
Một lúc sau thì mọi người đã hoàn tất thủ tục nhận đội, tiếng thông báo vang lên cho đội trưởng dẫn đội của mình về vị trí đóng quân.
-Nghiêm.
Lưu Tuấn đến lúc này mới lớn tiếng hô.
-Tất cả, điểm danh.
-1.
-2
-3.
…
-100.
-Đội ngũ đã đủ, bắt đầu di chuyển. Nghe cho kĩ đây, từ đây về vị trí của đội Cú Vệ 132 chúng ta còn quãng đường 10km. Ai không bắt kịp đội ngũ thì tối nay không có cơm ăn.
Mọi người chưa kịp hiểu gì thì vị đội trưởng đã bắt đầu chạy, những người đứng gần nhất vội vã đuổi theo, cả đoàn người nối đuôi nhau rời đi. Tình cảnh này không chỉ diễn ra riêng cho đội của họ, những đội ngũ khác cũng rồng rắn nối nhau chạy đi, chỉ là không biết quang đường phải chạy của mỗi đội ngũ có phải là 10km giống họ không nữa.