Chương 5: Thành công
Hoàng Lưu Minh gặp ác mộng.
Lúc cậu ta cảm nhận được xung quanh thì đã đứng bên trên một vùng đất kì lạ, xung quanh là vô vàn xác c·hết, những xác c·hết này đều rất kì lạ, có xác người, có xác động vật, có xác của những thứ sinh vật cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, đặc điểm chung của những xác c·hết này đều được vứt lăn lóc, ngổn ngang.
Hoang Lưu Minh mơ hồ nhìn xung quanh, cậu không thể nhìn ra quá xa được, tầm mắt phía trước bị che đi bởi một thứ sương mù, chỉ có một thứ trước mắt cậu, đó là một đài cao, cao vô cùng tận, từng bậc thang dẫn dần lên trên đỉnh, nhưng cao quá, cậu không thể nhìn thấy rốt cuộc cao đến mức nào, phần đỉnh cũng ẩn hiện mập mờ trong làn sương.
Cậu nhìn xung quanh một chút, vùng sương mù xung quanh khiến cậu có cảm giác như một bước tường, sẽ không để cậu đi qua, bởi vậy cậu lựa chọn đi về phía đài cao trước mặt. Càng lại gần, cậu mới nhìn ra được bao quanh đài cao đó chỉ toàn xác c·hết, đến cả những bậc thang dẫn lên đài cao cũng la liệt xác c·hết, cách thức c·hết có vô vàn kiểu, máu đổ ra cũng đủ các màu, vẻ mặt xác c·hết đủ cảm xúc từ đau đớn, bình an, lo lắng.
Bước đến trước đài cao, cậu thấy từng bậc thang đều có vẽ những hình thù kì lạ, dường như tiềm ẩn một ý nghĩa nào đó, nhưng cậu không thể nhận thức nổi. Một cảm giác sợ hãi chợt hiện lên trong long cậu, nhưng cậu khá là mơ hồ, cậu vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại xuất hiện ở nơi đây.
Cậu nghiêng đầu, nghĩ ngợi về lý do bản thân đứng đó, nhưng sự mù mờ vẫn xâm chiếm lấy tư duy của cậu, cậu không nhớ gì trước đó cả. Thật lạ lẫm, cậu cố nhớ, nhưng không nhớ ra được gì hữu dụng.
Cậu nghĩ thầm chắc chỉ có bước lên trên đài mới có được câu trả lời. Nhưng một nỗi sợ hãi vô hình vẫn dai dẳng bám lấy cậu, khiến cậu chần chừ không bước.
Đến cuối, cậu giờ chân chạm lên bậc thang đầu tiên.
Phập.
Một thanh kiếm xuyên qua cổ cậu, thanh kiếm đó đâm tới từ phía sau, cậu cảm nhận đươc dòng máu nóng của bản thân phun ra từ vết kiềm đâm, cùng với sự bất lực, hai chân cậu khụy xuống, cổ gục về trước, mang theo thanh kiếm đè lên trên ngực. Cảm giác máu tuôn cứ kéo dài, cậu muốn hô cứu nhưng không thể phát ra được bất kì âm thanh nào, cậu muốn hét lên đau đớn cũng không thể.
Hai mắt dần dần mờ đi, Hoàng Lưu Minh không còn nhận thức được gì nữa.
-Thưa bác sĩ Raford, sĩ quan số 4892045 xảy ra co giật trong buồng thức tỉnh.
-Chỉ số đồng hóa của cậu ta bao nhiêu rồi?
-Thưa bác sĩ, hiện đã là 49%.
-Thể nào, thêm 1% nữa là cậu ta đi đời, co giật cũng là bình thường thôi, cơ mà người này bị ma năng đồng hóa nhanh thật, tiếc là bộ não sắp hóa ảo rồi, không thì giữ lại nghiên cứu có khi lại có phát hiện mới. Tiêm cho cậu ta một liều an thần, coi như đế chế giúp cậu ta an tử đi.
-Đã rõ.
Sau khi tiêm thuốc an thần, cơ thể Hoàng Lưu Minh vẫn không ngừng co giật. Khoảnh khắc thanh kiếm đâm xuyên qua cổ chính là lúc cậu bắt đầu co giật, đến lúc này cậu vẫn đang cảm nhận c·ái c·hết của bản thân, chỉ là chính cậu cũng không biết quá trình này kéo dài rất dài, dài đến bất thường.
Bác sĩ Raford lại hỏi:
-Chín người còn lại không có biểu hiện bất thường, coi bộ lần này chỉ có người kia là kẻ đen đủi.
-Báo cáo bác sĩ, sĩ quan 4892045 vẫn đang ở mức đồng hóa 49%.
-Lạ nhỉ, ban đầu bị đồng hóa nhanh thế mà mười phút trôi qua rồi vẫn chưa vượt qua ngưỡng an toàn sao? Coi bộ cậu ta cũng cứng quá nhỉ.
Nửa tiếng trôi qua, mọi người đã hoàn thành thời gian để ma năng tiến hành thích ứng với não bộ bản thân. Đến lúc này, quá trình thức tỉnh đã được coi là hoàn tất. Các chỉ số sinh mệnh đã trở về ngưỡng bình thường. Tiếp theo chỉ cần đợi họ tỉnh lại là xong.
-Thưa bác sĩ Raford, sĩ quan số 4892045 vẫn chưa vượt qua ngưỡng an toàn.
-Sống dai thật, thế mà lại thoát được cửa tử. Không biết là sau này ra chiến trường sẽ sống được bao lâu đây. Thôi kệ, tiến hành xịt khí kích thích để bọn họ tỉnh đi.
Hoàng Lưu Minh chợt mở mắt, mồ hôi nhễ nhại khắp người, cậu ngồi bật dậy, hành động đầu tiên cậu làm là đưa hai tay lên sờ cổ, cổ cậu vẫn còn nguyên, không có thanh kiếm, không có máu. Cậu nhìn xung quanh thấy những đồng đội khác cũng lục tục ngồi dậy từ buồng thức tỉnh như cậu, kí ức dần trở về, đến lúc này cậu mới biết ban nãy mình nằm mơ, một giấc mơ đáng sợ.
-Xin mời các anh rời buồng thức tỉnh, chúc mừng các anh đã thức tỉnh thành công. Chi tiết phân công tiếp theo sẽ được đội trưởng thông báo.
Hoàng Lưu Minh và đồng đội cùng nhau rời khỏi căn phòng toàn trang thiết bị. Trên hành lang có sẵn biển chỉ báo đường đi tiếp theo. Họ theo hướng dẫn rời đi, trên đường có gặp thêm hai nhóm nữa cùng đội mới vừa thức tỉnh xong, họ quay qua hỏi thăm nhau.
Đến lúc này Hoàng Lưu Minh mới biết chỉ có cậu là có trải nghiệm khác biệt với mọi người. Tất cả đều nói họ vừa thấy buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại, cũng đã mở mắt ra, được thông báo quá trình thức tỉnh hoàn tất. Hoàng Lưu Minh không muốn bản thân trở thành kẻ dị biệt nên không nói đến giấc mơ của bản thân, chưa kể, có kể ra chắc cũng chỉ bị trêu đùa là mơ bậy mơ bạ.
Nhưng đài cao đó vẫn còn khắc sâu trong kí ức của cậu, hoa văn trên các bậc thang cậu vẫn mơ hồ nhớ được tương đối, nếu đưa giấy bút cậu có thể vẽ lại được. Cậu rất kì lạ với giấc mơ này, nó quá chân thực, nhưng lại cũng quá kì lạ để là thật.
-Thế mà cứ ra vẻ thức tỉnh đáng sợ lắm, hóa ra cũng chỉ như vậy!
Một thiếu niên lên tiếng, những người khác cũng gật gù phụ họa, họ đều không cảm nhận được sự nghiêm trọng như những gì đội trưởng Lưu Tuấn để lại ấn tượng trong lòng họ. Đại đa số đều nghĩ thức tỉnh sẽ là quá trình đau đớn nào đó.
Nhóm người họ đi thêm một đoạn thì gặp một nhóm đồng đội nữa đang đi, mấy người Hoàng Lưu Minh nhanh chóng nhận ra người quen, cùng nhau lại gần chào hỏi. Nhưng Hoàng Lưu Minh cảm thấy nhóm người đó có gì đó là lạ. Bọn họ bước đi nặng nề, không có chút dáng vẻ vui mừng nào.
-Ừm, chào mọi người, ở đây có ai là người quen của Nguyễn Bá Khoát không? Cậu ấy c·hết rồi, nghe bác sĩ bảo là bị ma năng đồng hóa quá mức.
Nghe vậy nụ cười trên mặt nhóm người Hoàng Lưu Minh đều tắt ngấm. Họ không thân thiết gì với Nguyễn Bá Khoát, nhưng trong quá trình tập luyện cũng đã làm quen sơ qua, đó là một thanh niên với khuôn mặt dễ gần, hay cười, ai chào hỏi cũng vui vẻ đáp lời.
Tất cả đều lắc đầu, tỏ ý không ai quen biết cậu ấy từ trước, sau đó im lặng bước đi với nhau. Trên đường đi, không ai nói một lời, bầu không khí im lặng và khó xử. Tất cả đều chìm trong cảm giác hoang mang, sợ hãi, lo lắng về cuộc sống sắp tới. Cảm giác vui vẻ ban nãy không còn sót lại chút nào.
Đội trưởng Lưu Tuấn đã đứng chờ sẵn, đằng sau anh có tầm vài chục người nữa, coi bộ là những người đã thức tỉnh và đến đây trước. Một người đứng ra báo cáo về c·ái c·hết của Nguyễn Bá Khoát, đội trưởng Lưu Tuấn gật đầu, ra hiệu cho họ đứng vào trong nhóm người sau lưng anh.