Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Danh Sách Đầu Tiên

Chương 2: Khởi hành




Chương 2: Khởi hành

-Tiếp theo đây, mọi người sẽ đưa tới trung tâm nghiên cứu của q·uân đ·ội đế chế Ultra. Sauk hi hoàn thành quá trình thức tỉnh, mọi người có thể chính thức gia nhập quân ngũ.

Hoàng Lưu Minh cùng mọi người đều đã được lên chiếc phi thuyền, sau đó một vị mặc đồng phục trắng đứng ra thông báo với họ về chuyến hành trình sắp tới. Cậu đã được tuyên truyền về đế chế Ultra vĩ đại của loài người vũ trụ, nhưng không hiểu được “thức tỉnh” mà họ nói tới là gì. Mọi người đều cảm thấy tò mò về từ ngữ này, nhưng không ai dám đứng ra làm người đặt câu hỏi, cho đến hiện tại, dù không còn vị thần tỏa hào quang kia xung quanh, nhưng họ vẫn cảm thấy một áp lực đè nén.

Chưa đứng được bao lâu, người mặc đồng phục trắng đã yêu cầu đám người Hoàng Lưu Minh di chuyển tới phi thuyền khác. Đây mới là chiếc phi thuyền đưa mọi người tới đế chế Ultra, chiếc phi thuyền ban nãy chỉ là tàu trung chuyển.

Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Lưu Minh khi đặt chân lên chiếc phi thuyền chính đó là hung vĩ, hành lang quá mức to và rộng, cảm giác như dành cho người khổng lồ đi mới đúng. Các bức tường xung quanh tỏa ánh sang trắng hệt như tia sang ban ngày, khiến nơi đây trông rất sạch sẽ và tân tiến.

Họ được dẫn tới một quảng trường rộng lớn, Hoàng Lưu Minh thấy có rất nhiều thanh thiếu niên khác đã đừng ở đó từ trước, số lượng nhiều đến không ước lượng ngay được, nhưng chắc chắn phải vượt qua con số vài chục nghìn người. Họ có màu da và dáng vẻ của các nước khác nhau trên thế giới. Coi bộ không chỉ đất nước của Hoàng Lưu Minh phải tiến hành tuyển quân nhập ngũ này.

Quá trình tuyển quân của Hoàng Lưu Minh cũng khá đơn giản, cậu nhận được giấy hẹn đi khám nghĩa vụ, đến nơi thì họ chỉ kiểm tra sơ qua về thể chất, quy trình đơn giản còn hơn cả đi khám sức khỏe định kỳ nữa, cậu nhận thấy gần như tất cả đều qua khỏi vòng kiểm tra thể chất, thậm chí cậu còn thấy có người đeo bang gạc một bên mắt cũng vào vòng sau.

Vòng kiểm tra tiếp theo thì khá kì lạ, bọn họ xếp hàng theo lượt đi vào một buồng nhỏ giống như buồng chụp ảnh tự động và được yêu cầu ngồi trong đó một phút. Hoàng Lưu Minh thực hiện theo và có thấy vị sĩ quan kiểm tra đóng dấu hợp cách trên hồ sơ của cậu. Đến lúc rời khỏi khu vực kiểm tra, cậu mới biết có rất nhiều người sau khi đi ra khỏi căn phòng đó liền ngã vật ra hôn mê vài phút.

Biết vậy cậu cũng khá là vui, không biết đây là kiểm tra gì nhưng rõ rang là cậu có điểm nào đó đặc biệt hơn người, tuy nhiên nghĩ đến khả năng cao mình sẽ phải nhập ngũ, cậu cũng không biết nên vui hay buồn với việc này nữa, nhất là nhập ngũ vào q·uân đ·ội đế chế Ultra, một thế lực quá đỗi mơ hồ với toàn thể nhân loại trên Trái Đất. Vốn dĩ, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất.

-Tất cả xếp hàng đi vào từng khoang đợi, 100 người một khoang.

Tiếng nói ra lệnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Lưu Minh. Cậu thấy xung quanh quảng trường đồng loạt mở ra hàng tram cánh cửa, những người mặc đồng phục trắng chia nhau dẫn từng đoàn người đi vào đó.

Dần dần cũng đến lượt Hoàng Lưu Minh, cậu theo chân người khác đi vào khu vực dành cho mình, đó là một căn phòng trắng với những chiếc ghế được xếp liền nhau, tổng cộng là 100 cái. Họ được yêu cầu ngồi lên ghế.

Âm thanh máy móc vang lên, thông báo cho toàn thể mọi người.

-Sau hai phút sẽ tiến hành bước nhảy ma pháp.

Hoàng Lưu Minh nghe không hiểu, nhưng có thể đoán được đây là một kiểu du hành không gian, dù sao đế chế Ultra cũng là đế chế vũ trụ, nếu di chuyển bằng động cơ bình thường chắc mọi người sẽ c·hết già trước khi đến đích mất, nghe đồn nơi đó cách Trái Đất hàng triệu năm ánh sang.

Quá trình thực hiện “bước nhảy ma pháp” đơn giản hơn cậu nghĩ, đến mức cậu còn chưa cảm thấy có gì khác lạ thì âm thanh máy móc đã thông báo hoàn tất bước nhảy. Tuy nhiên những người khác thì không như vậy, cậu thấy cách cậu mấy hàng ghế có người chảy máu ra từ hai lỗ tai. Những người xung quanh cũng phát hiện ra điều đó. Âm thanh la hét bắt đầu vang lên.

Một người mặc đồng phục trắng đi tới, đặt hai bàn tay lên cách đầu người đó một đoạn, giữa hai tay phát ra ánh sang màu xanh lục, ngay lập tức khiến người đổ máu dịu xuống, v·ết m·áu cũng được ánh sang xanh làm biến mất. Cảnh tượng này khiến mọi người trong khoang đều kinh ngạc. Vị thần biết bay kia có lẽ còn khác biệt với nhưng, nhưng người mặc áo trắng này không có điểm nào khác người bình thường, vậy mà lại sở hữu năng lực giống như pháp thuật trong truyền thuyết. Mọi người đều băn khoản về khả năng này, và tự hỏi về sau liệu họ có thể có được chúng hay không.

Chữa thương xong, người mặc áo trắng lại quay lại vị trí đứng ban đầu, không nói không rằng.

Nhưng sau màn vừa rồi, mọi người đã có thiện cảm hơn với những người áo trắng, có thanh niên mạnh dạn đứng lên hỏi:

-Thưa sĩ quan, chúng cháu đã nửa ngày không ăn uống gì rồi, có thể cho chúng cháu chai nước được không?

-Mười phút nữa sẽ có khẩu phần ăn dành cho từng người được đưa tới, tất cả có thời gian nửa tiếng để ăn uống và giải quyết như cầu vệ sinh.

Người mặc đồ trắng nói xong lại giữ im lặng. Thanh niên kia sau khi được giải đáp thắc mắc cũng không hỏi gì thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đúng mười phút sau đó, cửa phòng mở ra, một người dần theo chiếc xe đẩy tự động đi tới, Hoàng Lưu Minh nhận thấy chiếc xe này không có bánh xe, mà cả chiếc xe lơ lửng di chuyển trong không khí.

Người mặc áo trắng yêu cầu họ tuần tự ra nhận khẩu phần ăn cho riêng mình. Mỗi người một phần, có người thử xin thêm nhưng không được. Bên trong khẩu phần ăn có một chai nước, một thanh lương khô và một tuýp gì đó. Mọi người thấy vậy thì đều cau mày vì khẩu phần ăn đạm bạc này, Hoàng Lưu Minh không nói năng gì, bóc thanh lương khô ra ăn thử. Cậu cảm thấy hương vị khá ngon, hơn nữa ăn lại rất no bụng, tuýp dung dịch bên cạnh có lẽ một loại mứt nào đó, các dùng đơn giản, chỉ cần bóp ra ăn. Bữa ăn đơn giản nhưng lại chắc bụng, khiến Hoàng Lưu Minh không còn cảm thấy đói nữa. Xung quanh căn phòng cũng xuất hiện một số cánh cửa, là khu vực vệ sinh cho mọi người giải quyết nhu cầu cá nhân. Nhưng họ bị yêu cầu mỗi người tuần tự một lần, thời gian đi vệ sinh không vượt quá ba phút. Những ai quá giờ đều bị gõ cửa và yêu cầu rời nhà vệ sinh ngay. Hoàng Lưu Minh cảm thấy tuy những người mặc đồ trắng rất kỉ luật nhưng cũng chưa có hành động nào quá đáng.

Căng da bụng thì trùng da mắt, mọi người bắt đầu chợp mắt trên ghế ngồi, tuy rằng tư thế ngủ rất khó chịu, người thì tay chống cằm lên đùi, người thì gục đầu xuống, tuy nhiên mọi người cũng không còn gì khác để làm ngoài ngủ, bởi mỗi khi quay qua người bên cạnh nói chuyện, những người mặc đồ trắng sẽ chăm chú nhìn họ, như thể rất cảnh giác. Trong tình huống mất tự nhiên đó, mọi người chỉ dám nói đôi câu vài lời rồi cũng im bặt

Đến tận lúc này, ấn tượng của các thanh thiếu niên đối với những người đưa họ tới đế chế Ultra đều là lạ lẫm xen lẫn sợ hãi, bọn họ đều lạnh nhạt, giữ vững quy tắc ứng xử tối thiểu nhưng cũng không ưu ái gì đối với bất cứ ai.