Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Danh Sách Đầu Tiên

Chưởng 20: Phản công




Chưởng 20: Phản công

Trước cả khi t·iếng n·ổ truyền tới, Hoàng Lưu Minh đã theo phản xạ vớ lấy một chiếc khiên nằm cách đó không xa, giơ vội lên che chắn trước mặt. Sóng xung kích sau đó mới lan tới, mạnh vô cùng, có lớp khiên chắn rồi mà Hoàng Lưu Minh vẫn cảm thấy bị đè ép, cảm tưởng như sắp bị ép bẹp thành con tép.

Có mấy con quái vật bên cạnh không kịp phản ứng đã bị thổi bay đi mất, hoặc là bị sóng xung kích ép cho lún sâu vào tường. Cậu tranh thủ giây phút tĩnh lặng này nhìn ngó xung quanh, mấy vị binh sĩ khác đều không thoải mái như cậu, họ phản ứng chậm khi sóng xung kích đến, thành ra rất nhiều người phải dùng cơ thể chống chọi sóng xung kích.

-Bom nguyên tử!

Một người lính thốt lên, anh gật đầu với mấy người Hoàng Lưu Minh.

Hoàng Lưu Minh cũng biết bom nguyên tử, hơn nữa thứ đó còn là thứ v·ũ k·hí mạnh nhất khi còn ở Trái Đất. Một loại bom có sức tàn phá khủng kh·iếp. Chẳng phải nói ngoa, bom nguyên tử là vua của mọi loại bom. Lúc loài người ở Trái Đất sáng chế ra bom nguyên tử, loài người chính thức bước sang một kỉ nguyên mới khi làm chủ được một thứ v·ũ k·hí không thể cản phá, không thể chống chịu. Nói đơn giản, một khi muốn hủy diệt bất cứ quốc gia hay vùng đất nào, chỉ cần thả tầm mười quả bom nguyên tử, đảm bảo nơi đó thành bình địa.

Bất chợt có tiếng hô lớn từ trên mặt đất.

-Tất cả nghe lệnh. Ai còn chiến đấu được đi theo tôi, quân cứu viện đến. Giờ là lúc tổ chức phản công!

Bạch Khải Minh dẫn theo một toán quân tinh nhuệ mở đường máu ra từ trong trận địa. Anh cùng toán quân có mục đích là tiêu diệt mọi quân địch trên đường, tập hợp những ai còn sức chiến đấu để phát động t·ấn c·ông quân địch.

Nơi này đã bị ma năng gây nhiễu, không thể tiến hành liên lạc thông qua sóng vô tuyến như bình thường, thế nên liên lạc với sở chỉ huy đã cắt đứt từ lâu. Ban nãy phải có binh sĩ từ nhóm quân tiếp viện đến thông báo, Bạch Khải Minh mới nắm được tình hình hiện tại.

Hai lữ đoàn được điều động đi t·ấn c·ông hai cứ điểm quân sự mới xây của tộc Normunga đều đã thất bại, bọn họ gặp phải sự chống trả quyết liệt, quân địch tập trung quân lực ở nơi đó đông hơn gấp đôi so với dự đoán. Hai lữ đoàn sau khi thất bại, phải đi ra khỏi khu vực ma năng gây nhiễu mới liên lạc về được cho doanh trại để báo cáo tình hình.

Nhận được thông tin, sở chỉ huy ngay lập tức ra lệnh cho họ đi tới cứu viện chiến trường này.

Chỉ là trong thông tin có bao hàm một tin xấu nữa. Đó là sau khi họ rút lui, cả hai cứ điểm quân sự của bọn Normunga đều phái quân đuổi theo. Bởi vậy nếu họ không nhanh chóng kết thúc chiến đấu ở chiến trường này, đối mặt với bọn họ là hai toán quân đang hùng hục lao tới từ hai hướng trước mặt.

Bạch Khải Minh hiểu ngay điều cần làm bây giờ là phải tranh thủ trước khi quân địch đuổi tới, đánh què đội quân địch trước mặt. Quân cứu viện mang về được bao nhiêu bom nguyên tử đều đã giáng lên đầu chúng, tuy rằng không gây được tổn thương nhiều cho quân địch, nhưng ít ra cũng tiêu diệt bớt được đám quái vật tốt thí. Hiện là lúc thích hợp nhất để t·ấn c·ông quân địch khi mà quân cứu viện cũng lao tới phía sau chúng, nếu quân của Bạch Khải Minh cũng tạo thành được một đường t·ấn c·ông, thế công khi đó sẽ là chặn đánh cả ba đầu.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, anh ra lệnh cho thuộc hạ đi theo yểm trợ, bản thân thì dẫn đầu lao tới, không tiếc nguy hiểm mở con đường máu để quân minh đi theo. Trải qua thời gian chiến đấu kéo dài, t·hương v·ong của đội quân đã vô cùng lớn, binh sĩ n·gười c·hết người b·ị t·hương, trên đường đi, Bạch Khải Minh chưa thấy một ai lành lặn cả. Nhưng mọi người khi nghe thấy lời kêu gọi của anh đều cố gắng gượng dậy. Lý do rất đơn giản, đây là cơ hội duy nhất để giành lấy đường sống từ trong c·ái c·hết.

Bạch Khải Minh thấy rất nhiều binh sĩ b·ị t·hương nặng đang thoi thóp trên mặt đất, nếu cứu ngay vẫn có thể giữ được tính mạng, nhưng anh chỉ có thể cắn răng bỏ mặc. Nếu bây giờ không giành giật từng giây để t·ấn c·ông quân địch, cái kết rất có thể là toàn bộ cứ điểm này bị hủy diệt, cộng thêm cả tàn quân của hai lữ đoàn nữa.

Cầm trong tay thanh đao quân dụng, gặp phải con quái vật nào anh cũng đơn giản dùng một nhát chém mạnh để giải quyết, trong trường hợp con nào may mắn thoát khỏi c·ái c·hết sau nhát chém, nhóm binh sĩ sau lưng anh sẽ giải quyết chúng.

-Tôi là thiếu tá Bạch Khải Minh đây, tất cả nghe lệnh, ai còn sức chiến đấu đi theo tôi t·ấn c·ông quân địch. Kết thúc trận chiến này, ai tham gia t·ấn c·ông đều được tính 100 điểm cống hiến. Tôi lấy tư cách thiếu tá ra đảm bảo.

Bạch Khải Minh vừa đi vừa hét. Rất nhiều người dự định ở lại nghe thấy vậy cũng đứng dậy xung phong. Nói gì chứ, một trăm điểm cống hiến, ít nhất cũng tương đương một trăm giọt ma năng, giúp họ tăng tiến sức mạnh nhiều. Ở trên chiến trường thứ đáng tin nhất vẫn là sức mạnh bản thân, nếu còn yếu đuối, lần này thoát c·hết được cũng không chắc lần sau may mắn đến thế.

Mấy người Hoàng Lưu Minh cũng lục rục rủ nhau tham gia t·ấn c·ông. Trong đó duy chỉ có Hoàng Lưu Minh không hiểu được giá trị của 100 điểm cống hiến. Từ lúc gia nhập q·uân đ·ội đến nay, cậu còn chưa nhận được một điểm cống hiến nào, hay được nghe kể về tác dụng của thứ này. Điều thôi thúc Hoàng Lưu Minh cất bước đó là sát khí đang cuồn cuộn trong lòng. Hiện tại cậu cần phải tìm chỗ để thỏa mãn thứ đó, mắt cậu đỏ ngầu, thèm khát cảm giác g·iết chóc.

Có một điểm ít ai để ý tới, đó là trên đường t·ấn c·ông, nhóm người bọn họ còn an toàn hơn những ai ở lại, bởi vì hầu hết chiến lực còn lại đều đã xung phong t·ấn c·ông, cứ điểm bây giờ chỉ còn để lại một số binh sĩ để duy trì trật tự và tự bảo vệ trung tâm cứ điểm, thế nên đám quái vật sẽ gặp rất ít chống trả. Còn đội quân xung phong thì quân số đông đúc, ai ai cũng sử dụng được ma năng, đám quái vật họ gặp được trên đường chỉ như những con rối ngu ngốc, lao đến t·ấn c·ông họ một cách vụng về, sau đó gặp giáo mác đao kiếm chém tới, không con nào có thể sống sót được.

Rất nhiều lần Hoàng Lưu Minh g·iết đến mức suýt đánh mất lý trí, định tách khỏi đoàn quân để đi một mình, cũng may là có mấy người anh Duy kéo cậu ta lại vào đội. Không được bao lâu, đoàn quân đã nghe thấy được phía trước có tiếng chém g·iết rung trời, tuy nhiên khói bụi mù mịt vẫn làm tầm nhìn của họ vô cùng mù mờ.

-Tất cả theo tôi, xung phong!

Bạch Khải Minh giơ đao lên hét lớn, tự mình chạy dẫn đầu về phía trước. Cả đoàn quân theo sau đều cùng hô lớn “Xung phong!”. Khí thế mạnh mẽ, như thể quyết tâm dời non lấp biển, giương giáo lên t·ấn c·ông, tất cả đều quyết không để bản thân tụt lại phía sau.