Chương 19: Giết
Quái vật bao trùm khắp nơi trên chiến trường.
Ngay cả bên dưới địa đạo cũng đầy quái và xác quái. Xác quái nằm ngổn ngang, xen lẫn vào xác người.
Hoàng Lưu Minh hiện đang một mình vật lộn với hai con quái vật, cậu luồn lách né mọi đòn t·ấn c·ông từ chúng. Những binh lính khác xung quanh nhiều lần tưởng cậu c·hết rồi, nhưng cậu vẫn xoay sở tránh được c·ái c·hết. Bọn họ thấy động tác của cậu thì đều thầm khen ngợi trong lòng, nhưng ai cũng đều thương tiếc, vì khả năng sống của cậu không còn lâu nữa.
Hoàng Lưu Minh đã quá quen thuộc với cảm nhận về c·ái c·hết, cậu đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ mỗi tối, nhưng khi c·ái c·hết thực sự đến gần trước mặt, nỗi hoàng hốt vẫn hiện lên rõ ràng và mạch lạc, khiến Hoàng Lưu Minh hít thở khó khăn. Cậu nhìn theo lưỡi hái đang lao đến ngực mình, rõ ràng có thể nhìn thấy lưỡi hái đó chậm rãi đâm tới, não cũng hoạt động rất nhanh để tính toán đường sống.
Khiên đã b·ị c·hém vỡ, giáo không còn, dao găm còn đang cắm trên mắt một con quái vật cách đó không xa, đây thực sự đã là bước đường cùng, cậu không còn cách nào để vượt qua được.
Mọi giác quan trong cơ thể cậu bộc phát, cố gắng tìm cách sống sót. Cậu vươn hai tay lên, dùng máu thịt trên tay để cản bước lưỡi hái, nhưng lưỡi hái rất mạnh, nó dễ dàng đâm qua tay cậu.
Phập!
Lưỡi hãi đâm vào người cậu, cậu có thể cảm nhận nó đã đâm trúng nội tạng. Máu ứa ra từ v·ết t·hương. Nhưng cậu biết cậu vẫn còn sống, nếu con quái vật kia rút lưỡi hái ra bây giờ, máu phun mạnh, đó mới là lúc c·hết.
Bây giờ phải không được để nó rút lưỡi hái ra.
Nhưng phải làm sao?
Cậu suy nghĩ đủ mọi thứ, chỉ trong chớp mắt đó thôi, vô vàn phương án hiện ra trong đầu cậu, nhưng đứng trước sức mạnh của con quái vật, mọi cách thức đều là vô ích.
Chỉ có cách g·iết con quái vật đó!
Giết! Giết Giết!
Mắt cậu trở nên đỏ ngầu. Cậu muốn g·iết con quái vật này.
Bất chợt, như thể có một v·ụ n·ổ trong não cậu. Cậu cảm nhận được ý chí của mình trở nên mở rộng, và ma năng xung quanh vậy mà đang đáp ứng lời mời gọi của cậu.
-Cảm giác này là?
Một binh lính cảm nhận được có biến hóa từ phía của cậu, quay qua nhìn, thấy tình cảnh cậu lúc này, thương sót vô cùng.
-Vậy mà lại thăng cấp đúng lúc này. Tiếc thật, không biết chống qua nổi lần này không đây!
Còn về phía Hoàng Lưu Minh, cậu gọi đến ma năng vào trong tay, trong đầu hiện ra rất nhiều cách thức để t·ấn c·ông con quái vật. Vào đầu, vào cổ, vào mắt… Cậu đã quá quen với mấy con quái vật này rồi, giờ nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra chúng rõ mồn một. Cậu nghĩ đến con quái vật trước mặt, tìm kiếm điểm yếu thích hợp nhất để t·ấn c·ông lúc này. Khoảnh khắc đó, mọi cử động của con quái đều bị cậu để ý và ghi nhớ, không sót lấy dù chỉ là một bước chân, một cú run tay.
Bất chợt cậu cảm nhận thấy trong não cậu có cái đài cao khi trước, cái đài cao mà mỗi lần đi ngủ đều nằm mơ thấy, cũng là nơi cậu bị t·ra t·ấn bằng c·ái c·hết không biết bao nhiêu lần. Mọi thứ vẫn nguyên si như vậy, xác c·hết nằm la liệt, đài cao đứng sừng sững giữa trung tâm. Chỉ là lần này có một khác biệt, đứng trên đống xác lúc này còn có một con quái vật nữa.
Con quái vật dường như chỉ còn bản năng, nó rú lên, vung vẩy hai lưỡi hái chém xuống mấy cái xác bên dưới. Thế rồi, cậu thấy được, một thanh kiếm chém tới, dễ dàng chém đôi con quái.
Cảm giác đó rất kì lạ, giống như cậu đã thành công chinh phục con quái đó, hấp thu nó vào cơ thể. Và cậu có thể sử dụng sức mạnh của nó. Mới chỉ nghĩ đến vậy, hai cánh tay cậu xuất hiện hai lưỡi hái bằng ma năng, bao trùm hai tay cậu. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, dùng ngay một lưỡi hái chém đôi con quái trước mặt, đòn t·ấn c·ông hệt như thanh kiếm ban nãy.
-Hả? Đây là dư ảnh? Cậu ta thế mà đã tự tạo được dư ảnh trong không gian ảo rồi?
Anh Duy nhìn thấy Hoàng Lưu Minh chém g·iết con quái, cũng rất ngỡ ngàng, lẩm bẩm mấy lời trên.
Dư ảnh là khả năng của người tu luyện, có thể xây dựng bất kì thứ gì bên trong không gian ảo mở ra trong não. Ví dụ như tưởng tượng ra thanh kiếm, ra cái khiên, hoặc ra quái vật trước mặt. Dư ảnh cũng có phân chia mạnh yếu, đối tượng tưởng tượng mạnh thì dĩ nhiên dư ảnh sẽ mạnh. Dư ảnh của những đối tượng cực mạnh và có linh của trời đất được gọi là Hồn Tướng.
Dĩ nhiên thứ Hoàng Lưu Minh vừa tạo ra không thể nào đạt tới cấp bậc Hồn Tướng như sói bạc của anh Duy, hay con trâu của binh lính lúc nãy. Đây chỉ là dư ảnh của một giống loài thấp kém, thứ v·ũ k·hí do tộc Normunga tạo ra. Tuy nhiên dù có là thấp kém đến đâu, tạo ra một dư ảnh đều cần hiểu biết sâu sắc về thứ đó, ngoài ra cần thời gian để tưởng tượng và xây dựng thứ đó bên trong không gian ảo trong đầu.
Tốc độ xây dựng dư ảnh của Hoàng Lưu Minh quá nhanh, hơn nữa, chưa gì cậu đã có thể chinh phục dư ảnh đó luôn, có thể sử dụng chúng trong chiến đấu.
Hoàng Lưu Minh thì không biết nhiều đến thế. Trong đầu cậu lúc này chỉ có một chữ g·iết. Cậu chặt cái lưỡi hái đang đâm trên người mình để không bị vướng víu, mặc cho phần mũi lưỡi hái vẫn đang chọc sâu bên trong nội tạng. Cậu cúi người xuống, lao đi như tên bắn đến gần một con quái vật, dễ dàng dùng lưỡi hái ma năng chọc từ dưới cằm lên đầu nó, khiến nó gục ngã.
Nhanh chóng giơ xác con quái vật lên làm lá chắn, che chắn hai con quái vật khác lao đến t·ấn c·ông, sau đó giáng cho mỗi con một nhát chém, đơn giản chấm dứt chúng. Quá trình chiến đấu diễn ra vô cùng thuần thục, khiến cậu cảm thấy một cảm giác thư thái, như thể lần đầu tiên được thoải mái bộc phát hết khả năng bản thân. Mọi động tác đều theo bản năng phát ra, nhưng cũng lại đơn giản mà dứt khoát tránh được đòn t·ấn c·ông vươn tới, sau đó nhằm thẳng vào điểm yếu để tung đòn kết liễu.
Giết! Giết! Giết!
Chữ g·iết hiện lên trong đầu cậu, lúc này cậu chỉ muốn g·iết, cậu chỉ khao khát được g·iết, g·iết sạch kẻ địch của bản thân, không để chúng có thể uy h·iếp tới an toàn bản thân nữa.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Nhưng không biết từ đâu, tiếng bom nổ lớn vô cùng vang lên. Lớn đến nỗi cậu cũng phải ù tai, choáng váng