Chương 21: Lần đầu gặp tộc Normunga
Bạch Khải Minh trên đường xông tới cũng giải phóng Hồn Tướng bản thân, anh vẫn giữ nguyên hình người, nhưng sau lưng mọc ra hai chiếc cánh chim vàng óng, lấp lánh ánh sáng chói lòa, lông vũ sắc bén như thể những lưỡi dao phay. Hai chân cũng biến thành hai chân của chim thần, móng vuốt bén nhọn mài sâu trong đất. Hai cánh anh giương ra, mọi binh sĩ đứng sau nhìn thấy cảnh đó đều như được tiếp thêm sinh lực, những ai hóa thân được thành Hồn Tướng đều dồn dập hóa thân.
Hoàng Lưu Minh vẫn giữ nguyên hai thanh lưỡi hái ánh sáng bằng ma năng suốt thời gian qua, có lẽ do chỉ biến hóa theo dư ảnh nên không tiêu hao mấy, hơn nữa dư ảnh này còn thuộc về hàng rất yếu nữa.
Căn cứ của quân địch tốt hơn căn cứ của bọn họ nhiều, đó là suy nghĩ đầu tiên của Hoàng Lưu Minh khi trông thấy cứ địa quân địch. Trong lúc bọn họ sinh hoạt dưới địa đạo, ăn ngủ trên đất, đi vệ sinh với tắm rửa đều khó khăn, thì quân địch xây nguyên một doanh trại to, mặc dù đều chỉ là các lán trại phủ bạt một tầng, nhưng vẫn là có chỗ che mưa che nắng, trông vừa sạch sẽ, vừa an toàn. Các lán trại này nằm san sát nhau, cái nào cũng to đến mức đủ sức chưa cả một đội ngũ trăm người.
Mà đây vẫn chỉ là căn cứ điểm tạm thời, quân địch xây lên để ổn định đội hình trước khi phát động t·ấn c·ông.
Xung quanh doanh trại được bố trí các lô cốt phòng ngự, khiến cho bước tiến quân của q·uân đ·ội có phần chậm chạp. Nhưng trong cả quá trình bọn họ chỉ bị mấy con quái vật lác đác cản đường, tuyệt không thấy bóng dáng tên Normunga nào. Đến khi xông vào doanh trại mới thấy được cảnh tượng khốc liệt trong đó.
Chiến trường nơi này đã trở nên hỗn loạn đến tận cùng. Cả hai bên đều không còn đội hình gì nữa, quân ta quân địch đứng xen kẽ lẫn nhau, có khi mới giây trước còn chém được một tên địch, giây tiếp theo xung quanh đã toàn quân địch, sau đó bị t·ấn c·ông hội đồng rồi c·hết đi trong uất ức.
Đám Normunga có hai phần, phần người bên trên trông không khác gì cơ thể người bình thường, cả về kích thước lẫn hình dạng, ngoại trừ hai cánh tay là hai lưỡi hái. Còn từ dưới eo đổ xuống, là cơ thể giống như của loài nhện, các chiếc chân mảnh mai nhưng cũng đầy sắc bén, khiến chúng di chuyển vô cùng linh hoạt. Những lúc bình thường, đám Normunga cao gấp rưỡi con người, tuy nhiên mấy cái chân của chúng nếu vươn ra thì dài hơn chân tay loài người nhiều, lại còn chém sắt như bùn, không cẩn thận có thể b·ị c·hém c·hết ngay.
Hoàng Lưu Minh cũng xông tới cùng mọi người, lao tới một tên Normunga đang run rẩy, cậu đã nhận thấy tên này b·ị t·hương nặng, một chân đã bị chặt đứt, khiến hắn ta di chuyển khập khễnh, cậu đi ngay qua chỗ chân bị chặt đứt, hướng lưỡi hái đâm thốc lên mạn sườn tên Normunga đó.
Keng.
Âm thanh giòn giã vang lên, nhưng không như những gì Hoàng Lưu Minh tưởng tượng, lưỡi hái ánh sáng của cậu đâm lên người tên đó chỉ xuyên qua lớp da được một chút, đã không chịu nổi nữa mà vỡ tan tành.
Không cho cậu có thời gian để kinh ngạc, tên Normunga đó đã chém lưỡi hái xuống đầu cậu, cậu vội giơ lưỡi hái còn lại lên để đỡ, nhưng nó cũng vỡ tan tành, cũng may là tranh thủ được cho cậu mấy giây để cậu đạp chân lùi về sau kịp thời, chỉ bị lưỡi hái chém thành một vết khá sâu trước ngực.
-Lính mới, cầm lấy, dư ảnh đám đó yếu lắm, không có tác dụng gì đâu!
Một binh sĩ quăng cho cậu cây giáo, cậu vội vã chụp lấy rồi dùng nó chặn lại một chiếc chân nhọn tên Normunga đâm tới, trên thanh giáo cậu truyền lên ma năng, tuy rằng có thể cản lại không bị chặt đứt, nhưng vẫn b·ị c·hém ra một vết nứt trên thanh giáo.
Đến bây giờ cậu mới ý thức được chút nào đó về sức mạnh của đám Normunga, kẻ địch trước mặt cậu mặc giáp y hệt như mấy tên Normunga khác nên chắc hẳn không phải kẻ đặc biệt nào, vậy mà cậu đối phó cũng chật vật đến vậy. Bọn chúng vốn dĩ có ưu thế vượt qua loài người quá xa. Tuy nhiên chiến đấu với đối thủ vượt trội về mặt v·ũ k·hí và sức mạnh đối với Hoàng Lưu Minh không phải lần đầu tiên. Hơn nữa, đối phương lại bị chặt mất một chân, di chuyển rất gượng gạo, tạo ra nhiều kẽ hở để cậu có thể tránh né.
Chiến đấu tiến hành, mỗi binh sĩ đều nhắm đến một kẻ địch rồi cố gắng g·iết nhanh nhất có thể, nhưng không thể không chú ý xung quanh, không cẩn thận sẽ rơi vào thế bị quân địch bao vây. Chỉ có Bạch Khải Minh vẫn liều lĩnh xông tới, kéo theo đội ngũ thân cận của bản thân tung hoành ngang dọc trong chiến trường. Đội ngũ của anh giống như một con dao xẻ ra đội hình đối phương, khiến bọn chúng không thể tập hợp lại tiến hành phản công.
Quân số loài người hiện đông hơn quân Normunga, thể hình lại nhỏ hơn và linh hoạt hơn, thế nên chiến đấu hỗn loạn như vậy tạo ra một chút ưu thế cho loài người. Chẳng nói đâu xa, đám Normunga cao hơn người thường, thế nên trở thành bia ngắm rất tốt cho bọn họ phi giáo.
-Có đội cung thủ ở đây thì tốt quá.
Bạch Khải Minh lẩm bẩm, nhưng cung thủ đều được bố trí phòng thủ ở sở chỉ huy, tác chiến ở cứ điểm như họ chỉ thích hợp với t·ấn c·ông cận chiến. Bạch Khải Minh cũng không nghĩ ngợi nhiều, hai cánh chim dễ dàng c·hặt đ·ầu một tên Normunga sau một lúc giao chiến, anh nhanh chóng dẫn đội tiếp tục xông xáo trên chiến trường.
Nơi Hoàng Lưu Minh chiến đầu chỉ là rìa ngoài. Cậu không dám vào sâu hơn, hơn nữa đến tận bây giờ cậu vẫn đang giằng co với tên Normunga cụt chân đó, không cách nào triệt tiêu được quân địch. Tuy rằng cậu vẫn né được mọi đòn t·ấn c·ông một cách tài tình, nhưng đòn đánh cậu gây ra cũng chỉ tạo thành mấy vết chém không nông không sâu trên người kẻ địch, mài mòn từ từ sinh lực địch. Sau khi bị Hoàng Lưu Minh liên tục chém ra nhiều v·ết t·hương, tên Normunga cũng tức đến điên rồi, bỏ qua hết phòng thủ để dùng cả tay lẫn chân t·ấn c·ông Hoàng Lưu Minh. Cả hai bên đều quyết tâm liều mạng.
Keng!
Bất chợt một bóng người hiện ra phía sau tên Normunga đó, táng cho nó một cú đau điếng lên lưng. Tranh thủ lúc quân địch bất ngờ, Hoàng Lưu Minh lao đến, dẫm lên một chiếc chân của nó để lấy đà, hai tay cầm giáo dùng hết sức lực nhắm ngay một bên mắt mà đâm.
Lần này thanh giáo dễ dàng ăn sâu vào trong đầu quân địch. Hoàng Lưu Minh theo bản năng còn truyền ma năng thông qua thanh giáo vào đó. Đến lúc này tên Normunga mới gục xuống ngã khụy.
-Cảm ơn anh!
Hoàng Lưu Minh nói với bóng người vừa giúp mình, đó chính là anh Duy trong hình dạng Hồn Tướng nửa người nửa sói, anh vui vẻ mỉm cười.
-Làm khá lắm, chúng ta đánh tiếp!
Ban nãy Hoàng Lưu Minh đã để ý thấy anh Duy nên cố tình dẫn tên Normunga đó đi theo về hướng đó, kết quả không ngoài dự liệu, tên đó muốn g·iết Hoàng Lưu Minh đến bất chấp tất cả rồi, không để ý có người khác tiếp cận.
Nhưng mà Hoàng Lưu Minh sau đó cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ma năng có dấu hiệu cạn kiệt. Nơi này còn đang bao trùm phóng xạ sau loạt nổ ban nãy nữa, cơ thể theo bản năng đã bao bọc một lớp ma năng mỏng để bảo vệ, cũng khiến tốc độ tiêu hao ma năng của Hoàng Lưu Minh tăng lên đáng kể. Nhưng bây giờ không có chỗ để rút lui, nơi này nguy hiểm nhưng còn chiến hữu để ứng cứu nhau, rời đi một mình mà chạm trán kẻ địch thì có mười cái mạng cũng c·hết.
Nghĩ vậy nên Hoàng Lưu Minh lại cùng các đồng đội chiến đấu tiếp.