Chương 1: Ngày nhập ngũ
Một buổi sang nắng chói chang, giữa quân khu tập trung hơn hai nghìn thanh thiếu niên, có cả nam lẫn nữ độ tuổi đều chưa đến đôi mươi. Tất cả những thanh thiếu niên này đều có bộ dạng nôn nóng xen lẫn hoang mang. Bọn họ đứng đó giữa trời nắng, mang trên mình bộ quân phục màu canh lá, chờ đợi điều sắp xảy ra với họ.
Đứng đối diện những thanh thiếu niên đó là ba vị quân nhân, cả ba người đều toát lên vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng, không nói năng gì, đứng thẳng người nhìn vào đội quân trước mặt.
Gần nửa tiếng trôi qua, bầu không khí im ắng đã dần trở nên xôn xao, có rất nhiều thanh thiếu niên vốn còn đang đi học, chưa từng trải qua giờ phút nào như vậy. Họ bắt đầu mất kiên nhẫn. Có người ngó đông ngó tây, có người quay qua hỏi chuyện người bên cạnh. Tất cả đều tỏ ý bất mãn với việc đứng chờ giữa trời nắng lâu như vậy. Nhưng dù vậy, các quân nhân vẫn đứng yên, không nói không rằng quan sát họ.
Hoàng Lưu Minh đứng giữa đội quân, cũng như bao người khác, cậu bắt đầu tò mò với việc mình đứng đây. Cậu được thông báo nhập ngũ và sẽ bị đưa tới một nơi khác để tập huấn, nhưng cho đến bây giờ chỉ đứng chờ, cậu cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu trước cái nóng và bầu không khí oi bức ở đây.
Bất chợt, một thiếu niên lên tiếng, khiến cho cả khu vực trở lên im lặng, lắng nghe thiếu niên đó nói.
-Thưa sĩ quan, cho chúng cháu hỏi còn phải đứng chờ bao lâu nữa ạ?
Vị quân nhân đứng giữa nhìn xung quanh một lúc trước khi trả lời:
-Tôi không biết.
Câu trả lời này khiến cả đội quân xôn xao hẳn lên, tiếng cười đùa khúc khích văng vẳng đâu đây. Vị quân nhân đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, hô một tiếng:
-Nghiêm.
Mọi người ngay lập tức đứng thẳng người, hai tay chắp đùi. Tiếng nói cười im bặt. Dù sao bọn họ cũng chỉ là học sinh, đã quen với việc nghe lời.
-Nghỉ.
Vị quân nhân đó hô them lần nữa, cho phép các thanh thiếu niên được thả lỏng. Nhưng ông không cung cấp chỉ dẫn gì thêm, chỉ nghiêm nghị mà đứng. Các thanh thiếu niên liền hiểu nghĩa vụ của bản thân là đợi, cũng không ai ý kiến thêm gì nữa.
Một tiếng trôi qua, đã bắt đầu có người không chịu nổi việc đứng quá lâu, nhưng cũng chỉ dám cúi người lấy tay chống đùi, không dám rời khỏi vị trí đứng hoặc ngồi xuống, lý do rất đơn giản, ba vị quân nhân trước mặt vẫn đang đứng yên nãy giờ, dùng ánh mắt sắc bén theo dõi bọn họ.
Một cô gái thở hồng hộc giơ tay lên xin phát biểu. Vị quân nhân đứng giữa gật đầu cho phép cô nói:
-Thưa sĩ quan, bạn cháu sắp ngất mất.
Mọi người quay qua nhìn về phía cô gái đang nói, họ thấy được bên cạnh cô là một cô gái khác, vóc người nhỏ bé, mồ hôi đổ như mưa, vẻ mặt tím tái.
Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một cơn gió mạnh ập tới, ánh nắng bị che đe bởi một bóng đen khổng lồ. Mọi người cùng nhìn lên trời, đập vào mắt họ là một chiếc phi thuyền màu đen đang từ từ tiến đến. Chiếc phi thuyền này có vỏ ngoài trơn bóng, không một vết gồ ghề, màu đem thẳm như một vết rách trên bầu trời.
Vị quân nhân ngay lập tới hô lớn:
-Nghiêm.
Rồi ba vị quân nhân quay người. Dáng đứng đúng tư thế chờ đợi “cấp trên” buông xuống. Từ trên phi thuyền mở ra một cánh cửa, màu vàng chói lọi phát ra từ đó khiến các thanh thiếu niên không thể ngắm nhìn trực tiếp, phải quay mặt ra chỗ khác.
Một người tỏa ra hào quang vàng bay xuống từ trên đó, do hào quang nên diện mạo người này không ai thấy được, chỉ có thể biết vóc dáng không khác là bao so với những người khác. Tất nhiên, nếu là người bình thường hẳn là không biết bay mới đúng.
Đi sau người đó là hai người khác, không có hào quang chói lọi như vậy, cả hai mặc bộ đồng phục trắng có kiểu cách như nhau, tay áo viền đen.
-Báo cáo quân số.
Âm thanh phát ra từ bên trên, một giọng nói thật sự thần thánh và đầy vẻ cao quý, khiến rất nhiều thanh thiếu niên cảm thấy áp lực, như thể đứng trước một tồn tại siêu việt qua họ quá nhiều.
Vị quân nhân đứng giữa bước lên một bước, nghiêm giọng nói:
-Thượng tá Lưu Minh Tuấn báo cáo. Tổng số quân nhập ngũ 2100 người, sẵn sàng đợi lệnh.
Nhưng không có lời nào đáp lời ông, mọi người đều cảm thấy có gì đó quét qua người họ, cảm giác rất kì lạ, họ chỉ cảm thấy có gì đó rất ngông nghênh xông tới nhìn ngắm họ.
-Tất cả đứng yên đợi lệnh.
Âm thanh thần thánh lại vang lên, rồi mọi người cảm thấy hào quang chói lọi đang rời đi, tất cả ngẩng đầu lên, chỉ thấy ba người từ trên phi thuyền đã bay đi nơi khác.
Tại văn phòng chính phủ.
Hiện tại nơi đây đang tập trung đầy đủ các ban ngành của bộ máy nhà nước. Mặc dù hiện không phải là cuộc họp quốc hội nhưng tầm quan trọng còn lớn hơn thế. Các nghị viên ngồi im trên vị trí đề tên họ, xung quanh phòng hội nghị bố trí một hàng sĩ quan cầm súng để bảo vệ. Nhưng đặc biết nhất là hai người mặc đồng phục trắng, tay áo viền đen đang đứng ở bốn góc, trang phục này giống hệt hai người theo chân vị thần tỏa hào quang đi xuống từ phi thuyền.
Một âm thanh thần thánh vang lên giữ phòng hội nghị, nhưng người nói thì không có ở đây.
-Quân số ta yêu cầu là 5000 người.
Tổng thống quay qua nhìn thư ký, người đó thì thầm vào tai tổng thống: “Thần Askha đang ở trên trời tòa nhà quốc hội”.
-Kính thưa thần Askha, việc tuyển quân diễn ra quá vội vã, thời gian thần cho quá vội nên hiện chỉ có 2100 người đạt đủ điều kiện nhập ngũ.
Vị tổng thống cao giọng nói, ông biết chắc thần có thể nghe thấy lời ông nói.
Thần trả lời ông ngay lập tức, không môt chút cảm xúc.
-Vẫn thời gian như vậy, lần sau ta quay lại phải có gấp 20 nghìn người.
-Hai, hai mươi nghìn, vậy là gấp mười lần hiện tại, thưa thần, con số đó là bất khả thi, chúng tôi sao…
Nhưng chưa đợi tổng thống nói hết, vị thần đã nói: “Tuyên tội”.
Một âm thanh khác vang lên.
-Theo quân luật thời chiến, hành tinh thuộc địa phải cung ứng đủ quân số theo yêu cầu của thần cai quản. Nếu làm trái, tử hình.
Xoẹt. Một vị mặc đồng phục trắng trong hội trường phát ra tia sang, xuyên thủng vị tổng thống. Vị tổng thống ngay lập tức ngã gục, không còn dấu hiệu sống. Cả khán đài im bặt, ngay cả các si quan cầm súng cũng chỉ giữ nguyên vị trí, không dám động đậy.
Một lúc lâu sau mới có người dám ngo nghoe động đẩy, hỏi tin tức bảo vệ bên ngoài, nhận được tin vị thần kia đã rời đi.
Phó tổng thống đứng dậy, thở dài, gọi người đến đưa xác vị tổng thống quá cố. Vẻ mặt phó tổng thống căng thẳng, không biết xử lý vấn đề này ra sao. Ông cất bước đi lên bục phát biểu.
-Theo luật, tôi hiện tại là quyền tổng thống. Mọi người cũng thấy rồi đấy, ngài tổng thống tiền nhiệm là cảnh cáo của thần dành cho chúng ta, lần sau thần quay lại mà không hài long, n·gười c·hết chắc chắn không chỉ có tôi mà thôi.
Phó tổng thống nhìn quanh một lượt, nói tiếp:
-Yêu cầu cấp bách hiện tại là hoàn thành chỉ tiêu thần đề ra. Thượng tướng Trần Quang Long, thượng tướng Võ Linh, hai người ngay lập tức yêu cầu tiến hành kiểm tra nghĩa vụ quân sự với 100% dân số đến tuổi. Bộ trưởng tài chính, mời ngài lập dự chi để xây dựng các trung tâm kiểm tra theo hướng dẫn thần đã ban trên toàn quốc. Phải đảm bảo mỗi quận hành chính đều có một khu kiểm tra…
Cuộc họp lần này diễn ra nhanh chóng, các thông tư khẩn cấp được ban hành mà không gặp các ý kiến trái chiều hay sự phản đối nào.