Chương 16: Liều mạng
Hoàng Lưu Minh cố nhịn đau, kéo mạnh thanh giáo có anh Duy bên dưới chiến hào. Khoảnh khắc này quá mức nguy cấp, bên dưới chỉ có anh với đám quái vật đang lao đến t·ấn c·ông từ mọi hướng, nếu không kéo anh lên nhanh thì rất có thể anh không chèo chống được lâu.
Ban nãy cậu chỉ kịp đá con quái vật gần nhất xuống dưới chiến hào, xung quanh còn một vài con nữa nhưng không có thời gian nghĩ ngợi nữa. Lúc cảm nhận được lưỡi hái của con quái vật lao tới, cảm giác gần sát với c·ái c·hết này đã quá quen với cậu, tối nào cậu cũng nằm mơ và trải nghiệm nó.
Nhưng khác với trong mơ, lúc lưỡi hái tới gần, cậu có thể cảm thấy lưỡi hái sắp đâm vào đâu, ngay lập tức não bộ tự điều khiển cơ thể nhích qua trái một chút, tránh được lưỡi hái đâm trúng phổi, chỉ bị chếch lên đâm vỡ vài cái xương sườn.
Máu phun ngược tràn lên, cậu không nhịn được mà ho ra một luồng máu đỏ tươi. Cơn đau thấu gan thấu ruột bốc lên, cậu cắn lưỡi một cái, cố gắng bình tĩnh lại.
Trong lúc đó, một cái bóng đã bám theo thanh giáo trèo lên, nhanh chóng rút dao găm ra đâm thẳng tới con quái vật đang t·ấn c·ông Hoàng Lưu Minh. Một tiếng “Phập” vang lên, cậu cảm nhận được một lưỡi hái khác đang đâm tới sau lưng cậu đã dừng lại.
-Phù!
Hoàng Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu đang giữ chặt thanh giáo, một bên sườn cũng bị lưỡi hái lúc nãy giữ chặt, hiện cậu không còn cách nào tránh được lưỡi hái tiếp theo. Cũng may anh Duy lên kịp, xử lý gọn gàng con quái vật đó.
-Đi, nhanh!
Anh rút thẳng cái lưỡi hái ra, vứt xác con quái vật qua một bên. Lôi Hoàng Lưu Minh dậy rồi chạy đi.
Hoàng Lưu Minh cố chạy đi trong lúc v·ết t·hương bên sườn vẫn chảy máu đầm đìa, cậu còn cảm nhận được xương gãy đâm vào máu thịt. Nhưng lúc này ở lại đó cũng c·hết, anh Duy chạy đằng trước còn đang chiến đấu với đám quái vật, mở đường máu cho hai người, không rảnh để dìu cậu. Đây là lúc thử thách chính bản thân mình, cố được thì sống, không được chỉ có đường c·hết.
Chiến trường trên mặt đất cũng không khá hơn dưới chiến hào là bao, khắp nơi đều là quái vật. Tuy nhiên trong tình huống hỗn loạn thế này, chiến hào cũ của bọn họ đã bị bao vây, ở lại cũng không chống được lâu, muốn sống phải tìm đến chiến hào khác.
Hoàng Lưu Minh nhặt lấy khiên và giáo của một binh lính đ·ã c·hết, quăng cho anh Duy, sau đó cố với lấy một chiếc khiên khác, che chắn bản thân.
Hai người đi đến một chiến hào khác, bên dưới không còn người sống, máu và xác binh lính nơi này nằm bên dưới, dấu vết chiến đấu vẫn còn. Coi bộ đám quái vật tiêu diệt mọi người ở chiến hào này xong đã rời đi nơi khác. Anh Duy gật đầu ý bảo cậu xuống trước, Hoàng Lưu Minh đang định thả người nhảy xuống, chợt cảm giác nguy hiểm ập tới, cậu vội vã giương khiên lên che người.
Keng keng.
Liền một lúc năm con quái vật xông ra từ giữa đám khói bụi gần đó, cái khiên của cậu chống được một hai đòn thì bị mấy cái lưỡi hái chẻ cho rách tươm. Anh Duy vội vã lao đến, nhưng một con quái vật đã đến ngay trước mặt Hoàng Lưu Minh.
Phập!
Hoàng Lưu Minh nhìn xuống cánh tay mang dao găm của mình, đúng là cậu đã nhanh nhẹn rút dao đâm thẳng vào cổ con quái vật, nhưng con dao không đâm qua được làn da con quái vật nữa, cậu dùng lực nhưng con dao không nhúc nhích một ly.
Thứ bất động không chỉ con dao mà cả con quái vật nữa, một thanh giáo đã đâm xuyên qua đầu nó, dư lực còn cắm sâu xuống đất. Cậu nhìn về phía thanh giáo phát ra, một toán binh sĩ đã tập hợp lại, hai bên che kín khiên, đang trên đường tiến tới, trên đường họ đi, mọi con quái vật tiếp cận đều bị tiêu diệt, những đòn t·ấn c·ông của chúng không hề hấn gì trước lớp khiên chắn.
Anh Duy lao đến kéo cậu ra, tránh được đòn t·ấn c·ông của một con quái vật khác. Lúc này anh đã biến thành hình dạng nửa người nửa sói, chân tay dài lòng thòng, người mọc ra lớp lông ánh bạc. Cũng may phần đầu vẫn giữ nguyên như cũ, nên Hoàng Lưu Minh mới nhận ra anh. Anh dùng móng vuốt xé toạc cổ một con quái vật chắn đường, kéo cậu về phía toán lính đang đi tới kia.
-Chúng ta được cứu rồi! Chỉ huy tới!
Hoàng Lưu Minh nhìn theo, thấy nơi đó tập trung rất nhiều sĩ quan kì cực, có cả mấy đội trưởng nữa, đội trưởng Lưu Tuấn cũng đứng trong đó, mỗi lần anh đâm giáo ra đều rất chuẩn, đảm bảo tiêu diệt mục tiêu.
-Lui về sau, đưa thương binh đi chữa trị!
-Đã rõ!
Sĩ quan chỉ huy ra lệnh, anh Duy vừa đỡ Hoàng Lưu Minh rời đi vừa nói.
-Coi bộ chỉ huy căn cứ đã dọn dẹp xong đám quái vật lao vào trong rồi, đang tổ chức lại đội ngũ để tiêu diệt đám còn lại!
Hoàng Lưu Minh nghe vậy tức là cậu đã tạm thời an toàn. Quả thật, đi từ nãy tới giờ nhưng cậu không thấy bóng dáng con quái vật nào. Anh Duy đưa cậu tới nơi tập tru·ng t·hương binh tạm thời xong, hình dạng nửa người nửa sói cũng tan rã, trở lại hình người như trước. Anh vội vã ngồi xuống thiền tu luyện. Trong lúc Hoàng Lưu Minh được sơ cứu tạm thời, tiêm thuốc và băng bó, thì anh tỉnh dậy một lần nữa. Cậu nhẩm tính, anh thiền được khoảng một giờ đồng hồ.
-Nằm yên nghỉ ngơi đi! Anh qua hỗ trợ chỉ huy!
Anh Duy đi xin một bộ khiên giáo khác, cầm lên rồi chạy vội đi. Hoàng Lưu Minh nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, cũng buồn ngủ rơi vào khoảnh khắc vô thức.