Chương 17: Mệnh lệnh
Đến lúc Hoàng Lưu Minh tỉnh lại, bầu trời đã chìm vào màu tối sậm từ lúc nào không hay. Lâu lắm rồi cậu mới ngủ mê man đến vậy, không biết trời trăng mây đất gì hết.
Hoàng Lưu Minh ngồi dậy, thử vận động cơ thể, cơn đau nhói từ sườn vẫn âm ỉ lan tới, nhắc cậu nhớ về chuyện lúc trước.
-Không ngờ mình vẫn còn sống.
Cậu lẩm bẩm, đồng thời cũng chợt nhận ra một chuyện: ban nãy cậu ngủ nhưng không gặp phải giấc mơ kì lạ trước kia. Chuyện này khiến cậu cảm thấy rất kì lạ, kể từ khi giấc mơ đó xuất hiện, chưa một giấc ngủ nào của cậu không bị giấc mơ đó xâm chiếm. Không biết lần này là sao đây?
Nhưng Hoàng Lưu Minh không định nghĩ ngợi chuyện đó lúc này, giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm. Cậu ngồi dậy khỏi giường bệnh, dự định đi xem xét tình hình xung quanh. Ra khỏi lán trại dùng cho cứu thương tạm thời, Hoàng Lưu Minh thấy binh lính đang ngồi trên mấy chiếc bàn dài, tập trung ăn bữa tối.
Ngửi thấy mùi bánh mì và canh thịt nóng, bụng Hoàng Lưu Minh phát ra âm thanh rột rột, cậu hiện cũng đang đói đến muốn c·hết rồi. Tập tễnh bước đi theo cơn đau từ mạn sườn, cậu đến quầy đồ ăn, nhận lấy một phần suất ăn dã chiến. Suất ăn này bên trong có bánh mì, canh thịt, bánh quy, rau củ khô, kẹo năng lượng và thanh năng lượng, đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho các binh lính. Hương vị ăn khá được, tuy nhiên ngày nào cũng ăn thì không dễ chịu cho mấy, tuy nhiên họ được cho ăn quá nhiều đến mức chai lì cả vị giác rồi.
Người phân phối suất ăn cũng là sĩ quan quân y luôn, thấy cậu qua lấy đồ ăn có hỏi.
-Đi lại được rồi đó à? Còn đau không?
-Thưa sĩ quan, tôi vẫn còn đau âm ỉ.
-Thế là bình thường, xương của cậu đã được nối lại và cố định bằng ma năng rồi, không c·hết được!
-Dạ vâng.
Hoàng Lưu Minh cầm suất ăn ra bàn, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc nên qua đó ngồi.
-Lưu Viết Mạnh, cậu không sao chứ?
Vừa ngồi xuống bàn vừa hỏi, Hoàng Lưu Minh cũng để ý thấy Lưu Viết Mạnh có vài vết bầm tím, nhưng tổng thể không thiết sót bộ phận nào.
-Ừm, được các sĩ quan chỉ huy bảo vệ nên không gặp nguy hiểm mấy.
-Ồ, cậu may đấy. Chỗ tôi có mỗi anh Duy dùng được ma năng, mà đến anh ấy còn tí thì c·hết!
-Không phải chỗ cậu thôi đâu, hầu hết các chỗ khác cũng vậy. Lính mới ở mấy khu vực chiến hào ngoài cùng đều hi sinh. Chỉ có các binh sĩ kỳ cựu chống chịu được đến khi các sĩ quan chỉ huy đến.
Lưu Viết Mạnh bẻ miếng bánh quy cho vào mồm, nhai như nhai rơm, hai mắt vô hồn.
-Lính mới lần này nghe đồn c·hết hơn một trăm năm mươi người. Mà các sĩ quan chỉ huy đang họp, tình hình hiện tại không khả quan đâu.
-Có gì mà không khả quan vậy, lũ quái vật đó chắc bị tiêu diệt hết rồi chứ hả?
-Đó không phải q·uân đ·ội thực sự, chỉ là nhóm quân tiên phong thôi, nói đơn giản, là quân tốt ấy.
Nghe vậy, Hoàng Lưu Minh cũng cảm thấy hoang mang. Nghe theo những gì Lưu Viết Mạnh nói, trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Mới chỉ mở đầu mà cậu đã suýt c·hết đến vài lần, ai mà biết sau đó cậu có còn may mắn như vậy hay không.
Tiếng khóc sụt sịt vang lên, cậu thấy một lính mới ngồi gần đó vừa ăn vừa khóc. Lúc sau cũng mặc kệ ánh mắt nhìn đến, cậu ta khóc lớn lên, gào thết nhớ nhà, muốn được về nhà. Mọi người chỉ biết nhìn, cũng không biết nên an ủi cậu ta như thế nào.
Trong lúc đó, tại căn phòng họp được xây dựng dưới đất.
Sĩ quan chỉ huy nguyên gốc của cứ điểm này là một người đàn ông khá trẻ, trông chỉ chừng 29 tuổi, tên là Bạch Khải Minh. Bạch Khải Minh ngồi ở một đầu chiếc bàn dài, bắt đầu cuộc họp.
-Tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi. Doanh địa báo lại tình hình hiện tại: Hôm nay, quân ta đã tiến hành t·ấn c·ông hai cứ điểm mà đám Normunga định xây dựng, đến bây giờ vẫn đang giằng co. Đồng thời, chúng cử một lữ đoàn khác t·ấn c·ông các cứ điểm của chúng ta, phạm vi t·ấn c·ông trải dài 10km, các cứu điểm ở lớp 4 và lớp 5 ngoài cùng đã bị tiêu diệt.
Một sĩ quan từ cứ điểm ở lớp thứ 4 lên tiếng.
-Chúng tôi thực hiện theo đúng quy định của q·uân đ·ội, khi các cứ điểm lớp thứ 5 bị tiêu diệt, họ tiến hành rút lui chiến thuật, về tới lớp thứ 4 bọn tôi, nhưng quân địch quá mạnh. Chúng tôi phải rút lui chiến thuật về lớp thứ 3.
Bạch Khải Minh gật đầu.
-Đúng vậy, lần này phải đến tận lớp thứ 3 mà chúng ta mới cản được thế công của quân địch. Hơn nữa, đây chỉ là quân tiên phong của chúng.
Những người ngồi trong phòng lúc này đều quen thuộc với q·uân đ·ội Normunga, trong trận chiến ban nãy chỉ thấy đám v·ũ k·hí chứ không có tên Normunga nào là họ đoán được. Chưa kể, nếu giờ ra ngoài cứ điểm quan sát, có thể thấy được cách đó 20km, một đội quân địch đã tiến hành đóng quân bao vây họ. Bạch Khải Minh nói tiếp.
-Tôi sẽ phân tích qua hành động của quân địch. Chúng tiến hành t·ấn c·ông ồ ạt, mặt trận kéo dài lên đến 10km chiều ngang. Bình thường, tất công diện rộng như vậy là chúng định t·ấn c·ông tổng lực vào doanh địa chúng ta.
-Thế nhưng rất có thể bọn chúng làm vậy để khiến chúng ta rút về q·uân đ·ội đang t·ấn c·ông hai cứ điểm chúng đang xây dựng. Doanh địa đều có ý nghĩ như vậy, rất có thể hai cứ điểm đó có ý nghĩa quan trọng trong chiến thuật của chúng, thế nên cấp trên ra lệnh cho hai đội đó đẩy mạnh t·ấn c·ông.
-Còn với chúng ta, họ ra lệnh cho chúng ta cố thủ ở khu cứ điểm lớp thứ 3 này, lớp thứ 2 sẽ được điều động đến hỗ trợ. Nhưng chắc hẳn mọi người đều đã thấy, q·uân đ·ội của Normunga đang đóng quân cách đây 20km đông đến mức nào, kể cả phái lớp đầu tiên đến cũng đủ cho bọn Normunga ăn!
Mọi người đều gật gù đồng ý.
-Thế nhưng với đội quân lớn như thế tại sao chúng không t·ấn c·ông luôn mà lại để chúng ta tiêu diệt quân tiên phong?
Lưu Tuấn nghe thấy câu hỏi đó liền lên tiếng.
-Bọn chúng đang đánh đòn tâm lý. Chúng t·ấn c·ông tạo t·hương v·ong, sau đó bao vây để khiến chúng ta hoảng sợ, phải rút lui về doanh địa. Khi đó chúng chỉ việc đuổi theo, t·ấn c·ông từ sau lưng bao giờ cũng dễ dàng hơn t·ấn c·ông trực diện. Với cả…
Một sĩ quan khác nói hộ những lời Lưu Tuấn ngập ngừng.
-Với cả một khi chúng ta chạy đến doanh địa, doanh địa cũng không đời nào mở lớp phóng ngự đón chúng ta vào. Khi đó, chúng ta sẽ là tấm lá chắn cho đám Normunga.
Mọi người đều trầm mặc, ở đây không có ai không hiểu tình thế. Bọn Normunga biết dùng âm mưu, thì loài người cũng nhận ra được âm mưu của chúng. Chỉ là, tình thế này quá sức là tiến thoái lưỡng nan.
-Ở lại cố thủ cũng c·hết, chạy về cũng c·hết!
Một người nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Bạch Khải Minh dùng giọng nói trầm tĩnh phá tan bầu không khí im lặng.
-Mọi người cũng thấy rồi, có chạy cũng c·hết. Thế nên tại sao phải chạy, ở lại mà đánh một trận oanh liệt thôi!
Cả phòng họp đều nhất trí với quyết định này, hay đúng hơn, họ không còn sự lựa chọn nào khác. Ít ra ý kiến của họ được giãi bày như vậy, họ cũng không còn cảm giác bức bối tức giận mà không thể bộc lộ ra ngoài.
Bạch Khải Minh sau đó đưa ra một loạt quân lệnh để họ tiến hành đào chiến hào đón nhận quân tiếp viện từ lớp thứ 2, đồng thời sửa sang lại những lô cốt quân sự đã hỏng.
Nhận lệnh xong, mọi người lục tục rời đi tiến hành nhiệm vụ.