Chương 14: Hồn Tướng
Hoàng Lưu Minh và hai lính mới khác được xếp xung quanh một sĩ quan cũ tên là Duy sẹo. Mọi người gọi anh như vậy là vì hai vết sẹo lớn trên mặt, kéo dài từ hai bên mắt xuống tận cằm. Nghe anh kể hai vết sẹo này là do một tên Normunga tạo thành, nó dùng hai lưỡi hái bổ từ trên xuống trúng mặt anh. Tuy sau đó giữ được mạng sống, nhưng đòn t·ấn c·ông có mang theo ma năng, vết sẹo cũng đi theo anh từ đó tới nay.
Nhưng anh Duy sẹo không cảm thấy tự ti gì đối với hai vết sẹo này, thậm chí còn thích người ta gọi mình là Duy sẹo. Theo lời anh kể đầy tự hào về khoảnh khắc bị tộc Normunga đâm chém, coi bộ anh rất hãnh diện với chiến tích bản thân.
-Chú em không biết đâu, lúc ấy anh mới thăng lên cấp độ Mở Rộng, còn chưa kịp hoàn tất Hồn Tướng của bản thân nữa, nhưng quân Normunga đến q·uấy r·ối nơi này, bọn anh phải liều c·hết chống lại.
Cấp độ Đồng Hóa thì Hoàng Lưu Minh đã được thầy Thuyên hướng dẫn chi tiết, còn các cấp độ sau của quá trình tu luyện thì hầu như chỉ nghe thầy nhắc qua, chưa bao giờ giải thích cặn kẽ. Tranh thủ lúc này, Hoàng Lưu Minh cũng hỏi anh Duy sẹo về việc tu luyện.
-Hồn Tướng là gì thế anh?
-Đợi chú em hoàn tất cấp bậc Đồng Hóa, lên được cấp bậc Mở Rộng sẽ biết. Ở cấp Đồng Hóa, mấy đứa các chú chỉ tương tác được với ma năng mà thôi, phải đến Mở Rộng mới chính thức sử dụng ma năng. Hồn Tướng là thứ chúng ta dùng linh hồn để xây dựng, thông qua thứ đó dùng ma năng chiến đấu.
-Dùng linh hồn xây dựng?
-Ừm, đúng vậy, đồng hóa 100% não bộ xong, não bộ loài người sẽ biến chất thành thể linh hồn, không còn ở dạng vật chất nữa. Khi đó chúng ta sẽ khai mở được một vùng không gian ảo, trong không gian ảo đó, chúng ta xây dựng Hồn Tướng.
Hoàng Lưu Minh nghe xong rất tò mò, hỏi chi tiết về cấp bậc Mở Rộng này. Anh Duy sẹo cũng kiên nhẫn truyền dạy những gì anh ấy biết.
Đến cấp bậc Mở Rộng, mỗi người sẽ mở cho bản thân một không gian linh hồn. Không gian này nằm trong linh hồn mỗi người, tùy từng người mà lúc mới mở, không gian linh hồn có độ lớn nhỏ khác nhau, tuy nhiên thường sẽ không bé hơn cơ thể người đó, và cũng không quá lớn. Mỗi người có thể thoải mái xây dựng mọi thứ trong không gian linh hồn này. Tưởng tượng lửa, lửa sẽ xuất hiện trong không gian linh hồn, tưởng tượng nước, nước sẽ tràn ra trong đó.
Loài người sử dụng khả năng tưởng tượng này để xây dựng Hồn Tướng của bản thân. Hồn Tướng là thứ bắt chước những linh hồn mạnh mẽ trong vũ trụ. Ví dụ như các loài thần thú: rồng, phượng hoàng, kì lân, huyền vũ… Hoặc cũng có thể là những linh hồn của các vị Thần, các nhân vật truyền kỳ. Tuy nhiên, nếu chỉ tưởng tượng mà không được cảm nhận thực tế linh hồn nguyên gốc, thứ Hồn Tướng xây dựng ra được sẽ rất yếu, rất không ổn định, cực kỳ dễ sụp đổ. Nhưng một binh lính bình thường thì làm sao có cơ hội đi gặp thần thú hay vị Thần nào đó đây, chưa kể còn quan sát họ cẩn thận để xây dựng lại họ bên trong thế giới linh hồn nữa.
Nghe anh Duy sẹo kể, q·uân đ·ội có cách thức giải quyết vấn đề này. Trong nhà kho doanh trại có lưu trữ thông tin về các loài thần thú hoặc vị Thần đó, miêu tả tương đối dễ dàng, ngoài ra, còn một thứ quan trọng nhất, đó là “cảm giác” về những thứ đó. Những “cảm giác” này do các vị tiền bối từng tiếp xúc với thần thú hoặc Thần, tranh thủ dùng bảo vật lưu trữ lại “cảm giác” dùng cho hậu bối sử dụng. Có được thứ này thì cũng tương đương được tiếp xúc thần thú một lần.
Tuy nhiên “cảm giác” mỗi lần sử dụng đều biến mất, hay còn nói, đó là hàng sử dụng một lần. Bởi vậy, giá cả thứ này trong q·uân đ·ội rất đắt, cần phải dùng điểm cống hiến để đổi. Năm đó anh Duy sẹo thực hiện được mấy nhiệm vụ khó, mới đủ điểm cống hiến đổi lấy cảm giác về một loài thần thú tên là Sói Bạc. Nếu không có cống hiến, binh lính chỉ có thể cảm nhận những linh hồn khác cấp bậc thấp kém hơn nhiều.
Anh Duy sẹo nhấn mạnh rất nhiều vào việc lựa chọn Hồn Tướng, bởi vì mỗi người đều phải lấy một Hồn Tướng làm Hồn Tướng Dung Hòa, đó sẽ Hồn Tướng đi cùng với bản thân đến hết đời, quyết định tương lai bản thân. Chọn phải loại Hồn Tướng yếu thì cả đời làm kẻ yếu.
-Lần đó cũng nhờ xây dựng được nửa thân trên của Hồn Tướng Sói Bạc rồi, sức phòng thủ tăng nhiều, mới chịu được đòn t·ấn c·ông của thằng Normunga đó!
Ngoại trừ nghe ngóng thông tin về tu luyện từ chỗ anh Duy sẹo, Hoàng Lưu Minh cũng biết được thêm chi tiết liên quan đến doanh trại và các cứ điểm quân sự mà họ đang canh trừng.
Anh Duy sẹo vẽ một vòng tròn lớn, rồi một vòng tròn lớn khác bao quanh vòng tròn đó, rồi lại một vòng tròn lớn khác bao quanh cả hai vòng tròn kia… đến cuối là sáu vòng tròn bao trùm lên nhau.
Anh Duy sẹo dùng tay chấm lên trên các vòng tròn bao trùm bên ngoài: “Ở giữa là doanh trại. Năm vòng tròn xung quanh là các cứ điểm quân sự. Một khi quân địch t·ấn c·ông, chúng sẽ phải vượt qua hàng ngũ này trước khi đến được doanh trại.”
Theo Hoàng Lưu Minh được biết, hàng phòng thủ bên ngoài chỉ là những chấm mà anh Duy sẹo ấn bên trên các vòng tròn, tương đối ít, nằm cũng cách nhau khá xa. Nhiệm vụ của họ có lẽ chỉ là canh gác và tuần tra, một khi quân địch quá đông hẳn là không thể chống lại.
Cuộc sống diễn ra rất nhàm chán. Chỉ có canh gác, ngủ, thiền. Mọi người nơi đây đều tranh thủ những lúc không phải canh gác để thiền tu luyện, hạn chế thời gian ngủ rất nhiều. Mấy đàn anh này cũng hay khuyên bọn họ, trên chiến trường nếu muốn sống chỉ có dựa vào sức mạnh bản thân. Bị l·ây n·hiễm bởi bầu không khí khẩn trương này, các lính mới cũng rèn theo nếp chăm chỉ tu luyện.
Đối với Hoàng Lưu Minh thì cậu không cần nhắc nhở cho lắm, dù sao cũng tu luyện quen rồi, cố gắng hạ thấp giấc ngủ hết mức có thể, cậu thỉnh thoảng lại mơ hồ cảm nhận được bản thân đã sắp hoàn tất giai đoạn Đồng Hóa, tiến lên một mức cao hơn.
Nếu thầy Thuyên biết chuyện này hẳn sẽ rất bất ngờ, bởi vì theo tiến độ bình thường, bây giờ cậu mới chỉ nên ở mức độ đồng hóa khoảng chừng 30-40% mới đúng, còn lâu mới cảm nhận thấy về cấp độ tiếp theo. Và đúng là những tân binh khác đều chỉ ở mức độ đó, riêng một mình Hoàng Lưu Minh đặc thù. Nhưng cậu không kể cho ai biết về tiến độ tu luyện của mình, hơn nữa, dù có kể ra chắc cũng không có ai bận tâm đến. Tình hình chiến sự lúc này rất mơ hồ, không ai biết kế hoạch của quân địch là gì, tất cả đều căng như dây đàn đợi những diễn biến mới. Tiến bộ tu luyện của một lính mới dù có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng.
Ngày hôm đó, toàn bộ chiến hào được ra lệnh giới nghiêm, vào vị trí chiến đấu, liên tục ba đội tuần tra được phái ra theo ba hướng là: phía trước, bên trái và bên phải. Mùi nguy hiểm nồng nặc, đến cả anh Duy sẹo cũng cau mày liên tục, khiến cho hai vết sẹo trông còn xấu hơn, như hai con rết ngoằn nghoèo.
Thái độ của anh làm ba lính mới xung quanh cũng nghiêm túc lại, không dám nói năng gì, bốn người ló ló đầu ra từ dưới chiến hào, quan sát tình hình xung quanh.
Bịch Bịch Bịch.
Bất chợt, mấy người nghe thấy tiếng bánh xe tải lăn trên mặt đất, số lượng rất nhiều, hướng đi của xe chính là chiến hào bọn họ.