Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Danh Sách Đầu Tiên

Chương 13: Rời doanh trại




Chương 13: Rời doanh trại

Không khí khẩn trương tăng dần theo mỗi ngày, nhưng các thành viên của đội Cú Vệ 132 vẫn giữ nguyên lịch sinh hoạt như mọi khi: buổi sáng học và thiền tu luyện ma năng, buổi chiều huấn luyện thể lực, sau đó đến huấn luyện chiến đấu. Ban đêm chia ca để gác đêm.

Theo như lời thầy Thuyên nói, ở cấp bậc Đồng Hoá, việc đạt tỉ lệ đồng hoá 100% là điều tất yếu, chỉ cần chăm chỉ thiền thì ai rồi cũng đạt đến mức độ đó. Theo thời gian trôi qua, Hoàng Lưu Minh khống chế ma năng càng ngày càng thuần thục, cậu cũng cảm thấy cái mốc kia càng ngày càng gần hơn. Nhưng ở giai đoạn này, cậu vẫn không cách nào điều khiển ma năng để t·ấn c·ông, chỉ có thể khiến chúng trôi xung quanh trong quá trình tu luyện.

Việc huấn luyện chiến đấu diễn ra với cậu cũng rất thuận lợi, hiện tại trình độ của cậu đã vượt qua toàn đội, không ai có thể chiến đấu một một mà thắng được cậu. Giờ cậu được Lưu Tuấn gọi lên làm mẫu hàng ngày khi truyền dạy những kĩ thuật mới. Sau đó sẽ yêu cầu cậu chiến đấu ngay để thể hiện những kĩ thuật đó bằng thực chiến. Hoàng Lưu Minh cũng phải công nhận một điều, tuy lần nào học cũng b·ị đ·ánh, nhưng học kiểu này không khác gì cậu được đội trưởng ưu tiên dạy một mình, có sai lầm nào trong động tác đều sẽ được chỉ ra ngay.

Cũng nhờ vậy mà cậu có thể nhanh chóng nắm được các kỹ thuật chiến đấu trong q·uân đ·ội. Cậu đã phát hiện ra thế mạnh của mình là phản xạ tốt và tốc độ phản ứng nhanh, điều đó tạo lợi thế cho cậu khi đối đầu với những ai cũng ở trình độ chiến đấu bừa bãi như cậu. Nếu gặp phải người nào có kinh nghiệm và được đào tạo bài bản, họ hoàn toàn có thể dùng những kỹ thuật khó để dồn cậu vào thế bí, không đường xoay xở. Còn như khi cậu đối mặt với đội trưởng Lưu Tuấn, cậu cảm thấy cả kỹ thuật lẫn phản xạ của mình đều kém đội trưởng, thế nên mới tạo thành hiện tượng ăn đòn liên tục như vậy, không một tia chiến thắng.

Nhưng gian nan là vậy, Hoàng Lưu Minh vẫn không cảm thấy nản lòng hay thoái chí. Bởi vì thật ra, ăn đòn của đội trưởng Lưu Tuấn không tính là gì, ít ra cậu còn cơ hội phản kháng, còn thấy được sự tiến bộ dần dần của bản thân.

Còn trong những giấc mơ kia, thứ cậu trải nghiệm đơn giản là bị g·iết chóc. Mỗi khi vào giấc mơ, cậu đều thủ thế đợi chờ đòn t·ấn c·ông đến, nhưng dù phản xạ có tốt đến đi nữa, dù kỹ thuật có chuẩn ra sao, cái thứ g·iết cậu hàng đêm vẫn chỉ dùng một đòn là g·iết cậu. Cậu cũng đã nhận ra, các cách thức c·hết mỗi tối của cậu đều không giống nhau.

Hôm đó, đội trưởng Lưu Tuấn đến đánh thức toàn đội, thông báo nhiệm vụ:



-Hôm nay đội Cú Vệ 132 bắt đầu tham gia phòng thủ các công sự bên ngoài doanh địa. Tiến vào báo động cấp 1!

Mọi người đi theo đội trưởng đến kho vật tư, mỗi người được trang bị một khẩu súng trường, một thanh dao găm, một cây giáo dài. Sau đó xếp hàng, đội trưởng dẫn họ đến quảng trường lớn, đợi tập trung cùng những đội khác.

Trong không gian rộng rãi, các binh lính đứng xếp hàng theo từng đội, đội trưởng đứng đầu hàng. Bất chợt Lưu Viết Mạnh vỗ vai Hoàng Lưu Minh nói:

-Nghe tin gì chưa?

Hoàng Lưu Minh không hiểu gì, trả lời: "Tin gì?"

-Nghe đồn quân địch tiến hành xây dựng hai cứ điểm quân sự tạm thời ở hai bên trái phải, cách doanh trại chúng ta 1000km. Cấp trên đã triệu tập bộ đội chủ lực tiến hành t·ấn c·ông hai cứ điểm đó trước khi quân địch xây xong. Hàng phòng thủ ở doanh trại bởi vậy bị bào mỏng, phải điều động cả tân binh chúng ta thế vào!

-Cậu nghe tin này từ đâu thế?

-Ban nãy lên báo cáo cho đội trưởng về tình hình của đội, nghe thấy các đội trưởng bàn bạc như thế.



Lưu Viết Mạnh là đội phó, đội ngũ bọn họ đã xếp hàng đợi lệnh cũng lâu rồi, cách một đoạn thời gian vị đội phó này lại phải kiểm tra tình hình rồi lên báo cáo với đội trưởng. Các đội trưởng cũng như vậy, thường xuyên nhận chỉ thị và báo cáo lại cấp cao hơn. Có lẽ Lưu Viết Mạnh nghe lén được vào lúc đó.

-Tình hình gay go nhỉ.

-Mặt đội trưởng trông căng thẳng lắm, không biết lần này có nguy hiểm gì không đây. Mà này, đừng loan tin ra ấy nhé, các đội trưởng chưa thông báo chắc hẳn có nguyên do của họ.

Nghe nói tình hình chiến sự có chiều hướng xấu, cả Hoàng Lưu Minh lẫn Lưu Viết Mạnh đều cảm thấy lo sợ. Suốt thời gian qua, họ đã được dạy về lịch sử đế chế cũng như các tội ác của các giống loài khác, Normunga cũng nằm trong đó. Nhưng những chuyện đó đều cảm thấy thật xa xôi, họ chỉ biết đã nhập ngũ lâu như vậy mà không ai trong số họ nhận được tin tức gì từ quê nhà, trong lòng ai cũng nôn nóng và nhớ nhà.

-Nghiêm!

Một âm thanh uy nghiêm vang lên, toàn bộ binh lính đứng vào thế chuẩn, không một âm thanh nào phát ra. Hoàng Lưu Minh nhìn lên, nơi phát ra âm thanh đó là một vị thần toả ra ánh hào quang chói loà, đang đứng trên bầu trời, rất giống vị thần đón họ nhập ngũ khi trước, nhưng giọng nói lại không giống.



-Ta là tướng Kais, tổng tư lệnh của lữ đoàn Casca.

Vị thần đó giới thiệu xong, phân công cho từng đội ngũ đi đến tiếp viện các cứ điểm quân sự khác nhau. Đội Cú Vệ 132 của họ được phân công đến một cứ điểm cùng với đội Cú Vệ 133 và Cú Vệ 134. Đội trưởng ba đội bàn bạc với nhau sau đó dẫn đội mình rời đi. Tất cả lên các chiếc xe tải, lần lượt rời khỏi doanh trại.

Ngồi trong xe kín mít, Hoàng Lưu Minh chỉ thấy một màu vàng sau khi họ ra khỏi doanh trại. Đất màu vàng, cỏ cây màu vàng, bầu trời cũng màu vàng. Đoàn xe đi trên đường đất sóc nảy mất hai tiếng đồng hồ mới đến được đích đến.

Đó là một lô cốt xây dựng giữa bãi đất hoang, xung quanh không có đồi núi hay rừng rậm nào, tầm mắt nhìn đến tận đường chân trời cũng chỉ thấy đất cát. Trên lô cốt này xây dựng một số vật chắn bằng sắt thép. Nhưng chỉ có một vài binh lính đứng trên đó canh trừng.

Đi đến nơi mới biết, toàn bộ sĩ quan còn lại đều ẩn nấp ở các chiến hào đào trên mặt đất, một người có vẻ như là sĩ quan trưởng đi ra chào ba vị đội trưởng, họ trao đổi gì đó rồi để thành viên ba đội đi vào.

Các thành viên trong ba đội được xếp vào các vị trí khác nhau dưới chiến hào. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ cứ điểm này bằng mọi giá.

-Người nào đào ngũ, chính tôi sẽ tử hình người đó.

Đội trưởng Lưu Tuấn đã nói như vậy khi dẫn mọi người vào chiến hào. Anh nhìn lướt qua một lượt toàn bộ thành viên trong đội. Thấy dáng vẻ nghiêm túc và dữ tợn của anh, không ai dám cho rằng anh chỉ doạ suông.

Sau khi đến cứ điểm, công việc của họ là thay phiên nhau đi lên các công sự trên mặt đất canh trừng, đến giờ thì đưa ra một nhóm bốn người đi xe tuần tra xung quanh. Những ai không phải canh trừng hoặc tuần tra thì có thể nghỉ ngơi ở hầm nhỏ dưới lòng đất, còn bí bách và chật chội hơn chiến hào nữa, nên đa phần mọi người đều chọn nghỉ ngơi trực tiếp ở trên chiến hào.

Bảy ngày trôi qua như vậy không có gì phát sinh, đồ tiếp tế vẫn được xe tải đưa đến, nhưng không có thông tin gì được các đội trưởng thông báo. Ngày ngày ăn ngủ trên chiến hào, có rất nhiều sĩ quan dự bị cáu gắt, thường xuyên nói xấu cấp trên. Tuy nhiên việc đó chỉ diễn ra âm thầm, giữa các lính mới với nhau, tuyệt nhiên không dám nói vậy trước mặt các binh lính cũ.

Căn cứ này ban đầu có hai trăm binh lính, về sau một trăm người được điều động để thực hiện nhiệm vụ, một trăm người còn lại được bổ sung cho gần ba trăm lính mới để hỗ trợ, việc bố trí các thành viên lính mới cũng là như vậy, cứ một lính cũ được xếp gần ba lính mới. Các lính cũ sẽ dạy và hướng dẫn họ sinh hoạt trong chiến hào cũng như một số tình huống bất thường cần chú ý khi canh gác và tuần tra.