Chương 12: Mùi chiến tranh
Sau hôm bị đội trưởng Lưu Tuấn đánh gãy xương vai, Hoàng Lưu Minh đã nhận ra sự tiến bộ thấy rõ trong tu luyện của bản thân, cậu cuối cùng đã có thể tác động tới ma năng xung quanh, thu hút nó về phía bản thân. Ngay khi cậu thực hiện được việc đó, thầy Thuyên cũng nhận ra được, cuối buổi học có gọi cậu lại để hỏi nguyên do.
-Ra là vậy, theo lời cậu nói thì trong lúc chiến đấu với đội trưởng, cậu chợt tương tác được với ma năng?
-Báo cáo, đúng là như vậy.
-Ừm, chuyện này cũng thường hay xảy ra, khi con người vượt qua được giới hạn bản thân, trình độ tu luyện cũng có thể gặp được những tiến bộ lớn.
Thầy Thuyên trầm ngâm, nói tiếp.
-Tuy nhiên cậu không được có điều gì tự mãn, nói thật với cậu, tiến độ này của cậu vẫn chưa đến mức giỏi, cùng lắm chỉ ở mức khá. Hôm nay La Đạt cũng đã thu hút được ma năng rồi, tiến bộ không thua kém gì cậu. Tuy rằng cậu khởi hành sau mà vẫn bắt kịp được La Đạt là một điều đáng khen, nhưng không thể vì thế mà nảy sinh lòng tự kiêu.
-Đã rõ thưa sĩ quan huấn luyện.
Hoàng Lưu Minh đi về, thực ra không cần thầy Thuyên khuyên bảo, cậu cũng rất chăm chỉ. Bởi vì hiện tại, ngồi thiền tu luyện đối với cậu còn mang một ý nghĩ to lớn, đó là thiền được càng lâu thì cậu cần ngủ càng ít, có lẽ đến lúc không cần ngủ, cậu sẽ không gặp phải giấc mơ đó nữa.
Đi kèm với huấn luyện s·ử d·ụng s·úng, đội trưởng Lưu Tuấn cũng huấn luyện họ sử dụng v·ũ k·hí cận khiến. Vũ khí họ được đào tạo bao gồm ba loại: dao găm, khiên và giáo. Khi đội trưởng huấn luyện riêng cho đội ngũ của họ, đội trưởng sẽ hướng dẫn sử dụng dao găm, các kĩ thuật g·iết chóc đều rất thuần thục, triệt tiêu hầu hết các động tác thừa.
Còn với khiên và giáo, hai loại v·ũ k·hí này được huấn luyện với đội hình đông đảo hơn nhiều, bao gồm nhiều đội ngũ khác bọn họ tập hợp lại. Khi đó, bọn họ sẽ học cách nghe theo hiệu lệnh của sĩ quan chỉ huy, xếp hàng vào đứng vị trí tạo thành các thế trận khác nhau, có công có thủ.
Lúc này họ mới gặp được các đội ngũ khác, tuy nhiên Hoàng Lưu Minh để ý, có những đội ngũ không phải xuất thân từ Trái Đất, nghe họ kể thì họ đến từ những hành tinh thuộc địa khác, cũng bị ép buộc nhập ngũ giống Trái Đất của Hoàng Lưu Minh.
Mỗi khi huấn luyện số lượng lớn bao gồm nhiều đội ngũ như vậy, đó cũng là cơ hội để họ gặp được các đội ngũ toàn nữ. Đối với các thanh thiếu niên trong độ tuổi mới lớn, đây cũng là làn gió thổi qua thanh xuân bọn họ. Hơn nữa khi xếp đội, nam nữ cũng không có phân biệt, đều đứng chung trong đội ngũ.
Tuy nhiên mối quan hệ tình cảm nam nữ bị nghiêm cấm bên trong q·uân đ·ội, h·ình p·hạt cũng đáng sợ nữa, nếu b·ị b·ắt gặp có quan hệ bất chính, cả hai sẽ bị biệt giam hai tuần.
Đội ngũ của họ ngoại trừ huấn luyện và học tập, hiện cũng phải chia ca tuần tra ở các chốt canh giữ bên trong doanh trại. Những lúc đó họ sẽ được trang bị súng, có vấn đề gì khác lạ cần bẩm báo lên trên ngay. Đến một ngày, mùi vị nguy hiểm chợt nảy sinh, khi mà thầy Thuyên dạy cho bọn họ về kẻ thù họ sẽ đối mặt trên chiến trường.
-Chiến trường Casca là giao giới của đế chế Ultra với đế quốc Normunga của tộc Normunga.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một sinh vật có thân người, bên dưới là thân nhện, từ hai bên vai mọc ra hai lưỡi hái như của loài bọ ngựa.
-Đây là tộc Normunga, cả người đều là v·ũ k·hí, tám chân nhện và hai lưỡi hái hai bên có độ cứng và độ sắc bén đủ sức chặt đứt các tấm khiên được biên chế cho q·uân đ·ội. Điểm yếu nằm ở linh hồn bọn chúng, đặt giữa lồng ngực.
Thầy Thuyên dùng tay chỉ lên màn hình, một bộ phận nhỏ giữa ngực giống loài Normunga được phóng to, hiện ra một con Normunga khác mơ hồ, nhỏ tí hon nằm trong đó.
-Nhưng trên chiến trường, thứ chúng ta đối mặt nhiều nhất không phải giống loài Normunga mà là v·ũ k·hí do bọn chúng tạo ra.
Trên màn hình hiện ra một sinh vật khác, một thứ t·rần t·ruồng mang hình hài con người, nhưng hai tay không có mà thay bằng hai lưỡi hái giống với loài Normunga, phần mặt trọc lóc không có tóc, hai mắt mở lớn, miệng đầy răng nanh.
-Đây là v·ũ k·hí do loài Normunga tạo ra. Và v·ũ k·hí này, được tạo ra bằng máu thịt của loài người chúng ta.
Cả lớp đều hít mạnh lấy một hơi, không ai tưởng tượng được cái thứ quái vật trên màn hình lại có liên đới với loài người. Thầy Thuyên nhìn một lượt cả đội, rồi nói tiếp.
-Thứ v·ũ k·hí này đã bị tộc Normunga thiết kế chỉ còn bản năng chiến đấu, chỉ nghe lệnh theo tộc Normunga. Bọn chúng có thể điều khiến ma năng có mức yếu, nhưng nhờ thế, v·ũ k·hí nóng như súng đạn hầu như không tạo thành tác dụng gì đối với chúng.
-Chiến thuật t·ấn c·ông của tộc Normunga từ trước tới nay đều là xua đám quái vật này lao tới t·ấn c·ông các vị trí quân sự của chúng ta, tạo thành tổn thất sau đó đám Normunga mới xuất hiện để t·ấn c·ông. Đối với chúng, đám quái vật này là pháo hôi. Tuy nhiên pháo hôi này rất mạnh, nếu thả một con vào đây, nó đủ sức một mình g·iết toàn bộ đội ngũ các cậu.
Hoàng Lưu Minh sợ hãi, chẳng lẽ thứ đó lại mạnh đến như vậy.
-Các cậu phải cố gắng sớm mà thăng lên cấp độ Mở Rộng, chỉ có khi đó các cậu mới có đủ khả năng sinh tồn trên chiến trường. Gần đây khu vực chúng ta đã bắt đầu do thám được dấu vết của tộc Normunga, khả năng rất cao bọn chúng sắp tổ chức một chiến dịch nhằm vào cứ điểm quân sự này.
Bài học về quân địch diễn ra nhanh chóng, sau đó thầy Thuyên lại cho cả lớp ngồi thiền tu luyện.
Đến buổi chiều khi huấn luyện chiến đấu, thái độ của đội trưởng Lưu Tuấn cũng trở nên nóng nảy hơn nhiều. Anh cho bọn họ tiến hành giao đấu với nhau, mỗi người cầm một con dao găm bằng thép, không mài sắc, mũi nhọn cũng bị mài mòn. Tuy nhiên trong lúc giao đấu, thứ v·ũ k·hí cùn này vẫn gây ra tổn thương lớn nếu bất cẩn.
Lần huấn luyện này đội trưởng nghiêm khắc vô cùng, hò hét bọn họ phải coi đối phương như kẻ thù, cố mà dùng mọi cách để hạ gục đối phương. Kết quả là sau buổi huấn luyện, có kha khá đội viên gặp v·ết t·hương nặng phải đi trạm xá chữa trị. Còn đội trưởng, đến cuối buổi anh có dặn dò toàn đội khả năng sẽ có c·hiến t·ranh diễn ra trong thời gian tới, tất cả đều phải sẵn sàng cho mọi tình huống phát sinh.
Bầu không khí căng thẳng, đượm mùi nguy hiểm diễn ra âm thầm như thế. Đồng thời lúc này, Hoàng Lưu Minh cũng nhận ra những tiến bộ kì lạ của bản thân. Những tiến bộ này nằm ở khả năng chiến đấu, tốc độ phản ứng. Trong lần giao đấu này, cậu có thể dễ dàng đoán được động tác của các đội viên khác, sau đó dùng những động tác nhanh nhất, ít động tác thừa nhất để dành chiến đấu.
Đến cuối buổi, sau màn chiến đấu liên thắng của Hoàng Lưu Minh, đội trưởng Lưu Tuấn tự mình đứng ra chiến đấu với cậu. Hoàng Lưu Minh có thể cảm nhận lần chiến đấu này rất khác với những lần trước, đội trưởng thiết kế rất nhiều những tình huống khác nhau trong chiến đấu, để Hoàng Lưu Minh tiến hành đối phó.
Dĩ nhiên, đến cuối đội trưởng vẫn dùng một đòn để hạ gục Hoàng Lưu Minh, không quên bồi thêm một đòn mạnh để cậu hết đường phản kháng.