Chương 11: Tính chất của ma năng
Khi bắt đầu buổi học ma năng vào hôm sau, sĩ quan huấn luyện Nghiêm Mạnh Thuyên thông báo hôm nay sẽ có tiết học mới.
-Tôi dã nghe đội trưởng Lưu Tuấn thông báo về việc các cậu bắt đầu huấn luyện s·ử d·ụng s·úng vào chiều nay. Bởi vậy tôi tiến hành trình bày cho các cậu một ứng dụng của ma năng trước. Đây là ứng dụng quan trọng nhất, biến ma năng trở thành thứ năng lượng hàng đầu trong vũ trụ chúng ta.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, thầy Thuyên lôi ra một thanh súng, kéo chốt an toàn.
-Súng hiện tại có hai loại, một loại là bắn ra đạn kim loại, một loại bắn ra plasma. Tuy nhiên, trong thế giới ma năng, tất cả đều quy về một loại súng, đó là súng bắn đạn vật chất. Và tính chất cơ bản của ma năng, đó là tính kháng vật chất.
-Mọi dạng năng lượng không phải ma năng, khi tác động lên ma năng đều bị suy giảm rất nhiều. Có lẽ nghe vậy các cậu không hiểu, nhưng để tôi ví dụ cho các cậu.
Thầy Thuyên giương súng bắn vào một tấm bia gần chỗ thầy.
Đoàng.
Tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn găm sâu vào trong tấm bia dày dặn.
-Mọi người nhìn kĩ đây.
Thầy Thuyên dùng tay cầm vào tấm bia đó, rồi lại giương súng bắn một lần nữa, tiếng súng chát chúa vẫn vang lên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả đội đều bất ngờ.
Viên đạn mới bắn ra không găm được vào tấm bia một phân nào, thậm chí no còn không biến dạng, vẫn giữ nguyên hình mũi nhọn như ban đầu, so sánh với viên đạn dúm dó vẫn đang găm trên tấm bia, hai hình tượng này quả thật quá mức tương phản.
-Tấm bia hiện tại đã bị tôi sử dụng ma năng bao phủ, chính vì vậy, khi viên đạn vật chất này tác động dến tấm bia, tính kháng vật chất của ma năng khiến cho tấm bia không hề hấn gì. La Đạt, lên đây.
La Đạt vội vã chạy lên bục giảng, thầy Thuyên bảo cậu đặt tay đằng sau tấm bia, rồi bắn một phát nữa.
“Cậu cảm thấy gì?” Thầy Thuyên hỏi.
-Báo cáo, tôi cảm thấy có lực từ tấm bia truyền tới!
-Lực mạnh hay nhẹ?
-Báo cáo, lực tương đối nhẹ.
-Được rồi. Đây là một phần tính chất của ma năng, tuy rằng kháng vật chất, nhưng không thể kháng hoàn toàn, vẫn có một phần lực được truyền từ viên đạn qua tấm bia. Tuy nhiên hiệu suất truyền thấp đến không tưởng. Tiếp theo, La Đạt, cầm súng bắn tôi.
La Đạt có chút chần trừ, tuy nhiên thấy sự kì diệu thầy Thuyên thể hiện nãy giờ, cậu cầm lấy súng, giương lên nhắm vào ngực thầy Thuyên, đợi thầy ra hiệu.
-Bắn đi!
La Đạt bóp cò súng, viên đạn bắn ra khỏi nòng, dừng lại trước người thầy Thuyên, rồi rơi xuống đất.
-Đây là một ứng dụng khác của ma năng, nếu các cậu dùng ma năng để chống lại các tác động chỉ từ vật chất, tính kháng sẽ còn tăng cao hơn nhiều, động năng của viên đạn gần như triệt tiêu về không khi tiếp xúc với lá chắn bằng ma năng. Hơn nữa đây chỉ là một lá chắn ma năng đơn giản, chỉ cần điều khiển ma xếp xung quanh là được.
-Về chỗ đi La Đạt. Bài học hôm nay của chúng ta chính là như vậy. Súng đã vô dụng khi đối mặt với ma năng, hay đúng hơn, các loại v·ũ k·hí nóng đều bị ma năng khắc chế hoàn toàn. Cho dù bây giờ tôi cho cả lớp trang bị súng đạn đầy đủ, các cậu cũng không thể đánh bại tôi, sẽ bị tôi tiêu diệt toàn bộ.
Một thiếu niên trong đội giơ tay lên phát biểu.
-Tuấn Kiệt, cậu muốn hỏi gì?
-Báo cáo, nếu súng đạn đã bị ma năng vô hiệu hóa, vậy chúng ta còn học s·ử d·ụng s·úng làm gì?
-Bởi vì súng rẻ, hơn nữa, p·há h·oại do súng gây ra đều là do thuốc nổ hoặc năng lượng bên ngoài, không cần đến ma năng của người sử dụng, mà vẫn có thể tạo thành một chút q·uấy n·hiễu quân địch. Nói chung là có lợi mà không có hại, cớ sao lại không dùng chứ.
Một thiếu niên khác giơ tay lên, thầy Thuyên gật đầu cho cậu phát biểu.
-Báo cáo, vậy phải làm sao để phá lớp phòng thủ ma năng?
-Đương nhiên là dùng ma năng để phá ma năng rồi!
-Báo cáo, như ban nãy tôi thấy sĩ quan dùng ma năng bao bọc tấm bia, vậy liệu có thể dùng ma năng bao bọc viên đạn rồi bắn ra hay không?
-Câu hỏi khá hay, quả thật, nếu làm được như thế thì súng đạn sẽ có vị thế quan trọng, tuy nhiên, làm vậy là vi phạm tính chất đầu của ma năng, một khi bọc viên đạn bằng ma năng, chất nổ cũng không tác động được viên đạn nữa, một khi bóp cò, khả năng thường thấy là cả cái súng nổ tung. Ngoài ra ý tưởng bọc viên đạn rồi bắn ra vẫn luôn được ứng dụng, thứ đó tên là cung tên.
-Thực ra nói những điều này cho các cậu bây giờ vẫn còn quá sớm, trong lớp coi bộ vẫn chưa có ai ngoài La Đạt cảm nhận được ma năng, trong lúc này, súng đạn vẫn có thể tiêu diệt các cậu một cách dễ dàng. Tôi có thể bật mí thế này, một khi các cậu hoàn thành cấp bậc Đồng Hóa, thăng lên cấp bậc Mở Rộng, khiến não bộ hoàn toàn hóa thành linh hồn, thì cho dù súng có phá hủy được bất cứ nơi nào trên cơ thể, dù là tim hay hộp sọ, các cậu cũng không c·hết ngay được, và cứu chữa cũng đơn giản nữa.
Nghe vậy mọi người đều cảm thấy hứng thú.
-Tiếp theo tôi sẽ trình bày một số nghiên cứu của các nhà khoa học về tính chất kháng vật chất của ma năng. Tuy nhiên, những nghiên cứu này đều chỉ ở mức lý thuyết, thực nghiệm rất khó để kiểm định những điều này…
Tiết học trôi qua nhanh chóng, hàng loạt lý thuyết đau đầu được thầy Thuyên liệt kê. Đến cuối buổi, thầy lại tổng kết thế này.
-Những lý thuyết trên nhớ cũng được, không nhớ cũng không sao. Hiện tại các cậu cần phải chú ý, quan trọng nhất là chăm chỉ thiền tu luyện, cố gắng tương tác được với ma năng càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, có thể tự trải nghiệm những ứng dụng do ma năng mang lại. Cho đến tận lúc này, mọi lý thuyết về ma năng vẫn rất mơ hồ, cần mọi người đến xây dựng.
Đến chiều, mọi người tham gia huấn luyện thể lực. Hoàng Lưu Minh dù phần vai băng bó nhưng vẫn b·ị b·ắt chạy cho đủ số cùng mọi người. Mặc dù vết xương gãy đã được điều trị ngay lập tức, nghe quân y nói vết xương đã lành rồi, nhưng cần băng bó mấy ngày. Ấy vậy mà hôm sau vẫn bị lôi đi tập luyện thể lực, v·ết t·hương cứ nhói khiến cậu khá vất vả để xong phần chạy.
Đến lúc huấn luyện chiến đấu, đội trưởng dẫn mọi người vào một khu tập bắn. Nơi đó đã bày sẵn đủ mọi loại súng. Đội trưởng Lưu Tuấn hướng dẫn họ sử dụng hai loại súng cơ bản là súng ngắn và súng trường, sau đó để họ theo nhóm mười người lên bắn thử đạn thật. Cảm giác của mọi người đó là có chút gò bó, súng đều để ở chế độ bắn từng viên một, không được trải nghiệm cảm giác xả cả băng đạn như trong mơ.
Tối hôm đó khi cả đội về phòng, bắt đầu ngồi thiền tu luyện, không như mấy ngày trước, giờ đã có rải rác một số người không thiền nữa mà đi nghỉ luôn. Những người khác thấy vậy cũng không nói gì, dù sao cuộc sống là của mỗi người, không ai có thể ép buộc ai làm điều gì. La Đạt vẫn tự giác lên ngồi thiền đầu tiên, vẫn là tấm gương khiến những người khác cố gắng theo.
Hoàng Lưu Minh cố gắng ngồi thiền, cậu thật sự mong có thể thiền đến sáng luôn, không phải ngủ nữa, nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập tới như mọi khi, kéo cậu vào giấc mơ tàn sát đó.
Đứng trước đài cao, cậu tập tễnh bước lên cầu thang, chờ đợi việc này kết thúc sớm.
Vụt!
Một thanh kiếm chém qua, cái đầu cậu văng lên trời, để cậu chứng kiến lấy cơ thể không đầu của bản thân ngã khụy xuống bậc cầu thang. Cơn đau dữ dội và cảm giác tuyệt vọng lại ập đến, dày vò Hoàng Lưu Minh.