Ánh mắt Hạ Hoài chợt lóe: "Chuyện đó... Tôi hỏi vì thấy thú vị..."
"Ừ." Thẩm Khiêm rũ mắt: "Tôi tự giữ vòng tay."
Hạ Hoài không nghi ngờ anh ta, Thẩm Khiêm cực kỳ thích sưu tầm, thường
xuyên có thể thấy bóng dáng anh ta qua những buổi đấu giá lớn trong và ngoài
nước, thỉnh thoảng cũng sẽ chụp được những món đồ cổ giá trên trời, bức tranh
nổi tiếng thời Trung cổ gì đó, trang sức châu báu cũng có lướt qua, giữ một cái
vòng tay là việc hết sức bình thường.
"Xin lỗi, đến muộn rồi..." Cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài cùng với một
tiếng xin lỗi, Tống Lẫm mỉm cười đi vào, ném áo khoác tây trang trên ghế sô
pha, vừa lúc song song với Thẩm Khiêm.
"Đã uống rồi sao?" Anh ta lấy một cái ly sạch sẽ xuống, đổ cho mình đầy bảy
phần, ngửi thử rồi lại nếm: "Rượu ngon!"
Ánh mắt Thẩm Khiêm đột nhiên trầm xuống, ánh mắt chất vấn nhìn về phía Hạ
Hoài, lộ rõ sắc bén.
"Không phải... Tôi..." Hạ Hoài cảm thấy mình hôm nay ra cửa nhất định không
nhìn lịch rồi, một trận bida làm thua một chiếc xe không nói, lại còn để cho hai
oan gia gặp nhau!!!
Không sai, đúng là oan gia.
Sau khi từ suối nước nóng sơn trang trở về, Thẩm Khiêm và Tống Lẫm coi như
hoàn toàn trở mặt, vua không gặp vua mãi cho đến hôm nay. Quan trọng là Hạ
Hoài còn chưa biết hai người này vì sao lại trở mặt, muốn làm người hòa giải
cũng không cơ hội.
"A Lẫm, không phải cậu nói đêm nay... Không rảnh sao?"
Người đàn ông đong đưa ly rượu trong tay, rượu màu đỏ rượu đang lắc lư: "Đột
nhiên lại rảnh. Sao thế, không chào đón à?"
"Không... Nói như vậy thì khách sáo rồi."
"Vậy ngồi xuống uống vài chén?" Hỏi Hạ Hoài nhưng ánh mắt lại nhìn về phía
Thẩm Khiêm.
"Đây..." Lúc Hạ Hoài còn đang do dự nên giải quyết như thế nào, bên kia, Thẩm
Khiêm đã lấy áo khoác, lạnh mặt chuẩn bị rời đi.
"Đi trước đây."
Nói xong, kéo cửa ra, để lại một căn phòng yên tĩnh và xấu hổ.
Hạ Hoài và Tần Trạch Ngôn liếc nhau, Tống Lẫm ngửa đầu uống hết phần rượu
vang còn lại, sau đó lấy lấy áo khoác, đuổi theo.
"Cái đó... Có phải tôi phạm sai lầm không?" Hạ Hoài lo sợ.
Tần Trạch Ngôn nghiêm trang gật gật đầu: "Hơn nữa sai lầm còn không nhỏ."
"Xong rồi......"
"Yên tâm, không chết được."
"Sao tôi biết Tống Lẫm lại đột nhiên chạy tới đây chứ? Cậu ta rõ ràng đã nói là
không rảnh! Tôi quá oan..."
"Không phải chuyện này." Tần Trạch Ngôn lắc đầu.
Mày Hạ Hoài căng thẳng: "Vậy còn có chuyện nào?"
"Tôi nói sai, là nói cậu vừa rồi xoay quanh cái vòng tay kia mà hỏi một loạt
những câu thăm dò và khách sáo. Cậu muốn biết được chuyện gì?" Tần Trạch
Ngôn đột nhiên tới gần, Hạ Hoài đặt mông ngã ngồi trên sô pha —
"Cậu nhìn ra sao?"
"Xùy— chẳng lẽ cậu không biết, bốn nhà đấu giá lớn ở Châu Âu vì khách hàng
mà sắp xếp một căn phòng, từ lúc đấu giá đến lúc xong thủ tục mua bán, sau đó
vận chuyển hàng đấu giá đến địa điểm đã định, có một quy trình bảo mật cực kỳ
nghiêm khắc. Cậu nghe nói cậu ấy đi đấu giá từ chỗ nào, rồi ai nói cho cậu cậu
ấy lấy được một cái vòng tay? Sao tôi không biết cậu còn một người anh họ lợi
hại như vậy, lại có thể lấy được trực tiếp tài liệu của khách hàng từ một nhà đấu
giá cực kỳ quan tâm đến danh dự như vậy?"
Hạ Hoài như bị sét đánh.
Lúc này thật sự xong đời rồi...
Bên kia, Tống Lẫm đuổi theo Thẩm Khiêm, mãi cho đến cửa thang máy.
"Có việc gì sao?"
"A Khiêm, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi cho rằng ngày đó ở khách sạn suối nước nóng sơn trang, tôi đã cùng cậu
nói chuyện rất rõ ràng rồi."
Ánh mắt Tống Lẫm tối sầm lại, dần dần xuất hiện vẻ hung ác nham hiểm:
"Chẳng lẽ cậu phải vì cô ta mà đoạn tuyệt với tôi sao!"
"Có gì không thể?"
"Thẩm Khiêm, cậu điên rồi! Chuyện bỏ thuốc là cậu chấp nhận, dựa vào cái gì
mà cậu đẩy tất cả trách nhiệm lên một mình tôi? Nhiều năm làm anh em như
vậy còn không bằng một đứa con riêng kia sao?! Đầu óc cậu cuối cùng là bị gì
thế? Cậu cho rằng Thẩm Loan thật sự đơn thuần vô hại như vẻ ngoài của cô ta
sao? Tôi nói cho cậu biết— cô ta giả vờ đáng thương, giả vờ nhu nhược, chơi
cậu và A Hoài đến xoay mòng mòng!"