"Câm miệng!" Sắc mặt Thẩm Khiêm không thay đổi, nhưng gân xanh trên trán
nổi lên vẫn để lộ cảm xúc chân thật của anh ta lúc này.
Tống Lẫm thấy dáng vẻ giận không thể kiềm nhưng lại cật lực kiềm chế, lập tức
cười nhạo ra tiếng: "Sao thế, tôi mắng cô ta nên cậu đau lòng sao?"
"Những lời này đừng để tôi nghe lại lần thứ hai."
Trong lòng Tống Lẫm càng hận: "Thẩm Loan là tiện..."
Bốp!
Lời còn lại còn chưa nói xong, nắm đấm bọc lấy cơn cuồng phong rét lạnh bay
tới: "Tống Lẫm, tôi đã cảnh cáo cậu rồi."
"À... Ha ha..." Tống Lẫm vịn bình cứu hỏa đứng lên, quay người dựa vào vách
tường, rũ mái tóc vừa vặn che được hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng máu
mũi, cùng với nụ cười trào phúng trên khóe miệng.
"Thẩm Khiêm, cậu rất giỏi." Anh ta giơ ngón tay cái lên: "Vì một người phụ nữ
mà đánh tôi?"
"Là do cậu đáng bị ăn đòn." Thẩm Khiêm lạnh lùng mở miệng, giơ tay vuốt
phẳng nếp nhăn trên ống tay áo.
"Cậu không cảm thấy mình rất buồn cười sao?" Dù sao, Tống Lẫm mỉm cười:
"Sinh ra ở một gia đình như vậy, con trai hợp pháp có thể hòa bình ở chung với
đứa con gái riêng sao? Bây giờ cậu che chở cho cô ta, nhưng sau này chưa chắc
cô ta sẽ biết ơn cậu, nói không chừng còn sẽ cắn ngược lại một cái, ăn đến chút
xương cốt cũng không còn!"
"Cậu đánh giá quá cao em ấy rồi, cũng quá coi thường tôi."
"Đánh giá cao?" Tống Lẫm ngồi dậy, giơ tay lau máu trên mặt, mặc dù đang
chật vật nhưng khuôn mặt kia vẫn rất đẹp. Không giống với Hạ Hoài tựa ánh
mặt trời ngu ngốc, cũng khác với Tần Trạch Ngôn ôn hòa tận xương, vẻ đẹp của
anh ta, âm u đến mức tận cùng, mang theo chút dấu vết sa đọa, giống như hoa
Hồng Liên nở rộ ở Địa ngục, đắm chìm trong ngọn lửa hừng hực, tản ra yêu khí,
chấn động lòng người—
"Nếu Thẩm Loan thật sự là một người phụ nữ không hề có tâm cơ, cậu cho rằng
cô ta có thể sống ở nhà họ Thẩm bao lâu? Sự thật chứng minh, cô ta không chỉ
như cá gặp nước, còn mượn quyền thế của Quyền Hãn Đình, nổi danh vang dội
ở trong giới thượng lưu Ninh Thành. Bây giờ ai không biết tam tiểu thư nhà họ
Thẩm được Lục gia mời nhảy trong buổi tiệc rượu cuối năm? Cậu cam tâm tình
nguyện cho đồ vật, cô ta chưa chắc sẽ nhận; cậu cho rằng mình đã bỏ ra rất
nhiều, nhưng cô ta lại càng tham lam hơn so với tưởng tượng của cậu!"
"Nói xong chưa?" Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, cao lớn mạnh mẽ.
Tống Lẫm cố chấp nhìn thẳng vào anh ta, trong nội tâm đang điên cuồng hò hét:
Tỉnh lại đi, đừng ngu nữa! Đó là hố lửa, một khi nhảy vào thì sẽ không có kết
quả tốt đâu!
"Nói xong thì tôi đi đây, sau này nếu như không quan trọng, chúng ta vẫn nên ít
chạm mặt thôi."
"... A Khiêm, cậu muốn tuyệt giao với tôi sao?" Tống Lẫm cúi đầu nên không
thấy rõ ánh mắt anh ta, nhưng sắc mặt lại gần như trắng bệch, giọng nói nhiễm
một tia khàn khàn, lại không có chút yếu thế.
Anh ta coi trọng tình anh em với Thẩm Khiêm, lúc phát hiện sắp mất đi sẽ
hoảng sợ, sẽ giữ lại, nhưng kiêu ngạo từ trong xương cốt của anh ta lại không
cho phép mình biểu hiện ra nửa điểm yếu đuối.
Theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên, thì cuối cùng cũng không học được cách cúi
đầu.
Tống Lẫm anh ta có tôn nghiêm của Tống Lẫm.
Ánh mắt Thẩm Khiêm khẽ nhúc nhích, sau vẻ ôn hòa dường như lại giấu một
chút cảm xúc khác. Nhiều năm làm anh em, lại cùng nhau hợp tác làm ăn, mặc
dù lúc ban đầu vì ích lợi mới đi đến cùng một chỗ, nhưng sau một thời gian dài,
sao có thể không có chút tình nghĩa nào?
"A Lẫm," Cùng với một tiếng than nhẹ buồn bã: "Cậu, không nên động đến em
ấy."
"Cho nên, cô ta trở thành giới hạn cuối cùng của cậu?"
Thẩm Khiêm không trả lời, nhưng im lặng như vậy cũng đủ chứng tỏ mọi
chuyện.
"Cậu sẽ hối hận."
"Tôi sẽ không." Không cố ý vội vàng muốn thuyết phục đối phương, cũng đều
không phải lời thề thốt hứa hẹn, mà êm tai nói ra câu trần thuật.
Tống Lẫm càng buồn cười mà nhìn người có thể bình tĩnh gánh vác hết tất cả
sau lưng, anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần Thẩm Khiêm muốn, anh ta có thể
chịu trách nhiệm về mỗi một câu nói của mình!