Buổi tối, trong phòng bao SVIP của câu lạc bộ Hoan Lang.
Lúc Thẩm Khiêm đến, Hạ Hoài và Tần Trạch Ngôn đang chơi bida, đến lượt
Tần Trạch Ngôn đánh, Hạ Hoài tâm trạng chán ngắt dựa vào cạnh bàn.
"A Khiêm, cậu đến rồi!"
"Ừm." Anh ta kéo lỏng cà vạt, bỏ áo khoác ngoài lên sô-pha, đi về phía bàn
bida, Tần Trạch Ngôn ngắm chuẩn mẫu cầu, một màn đánh thọc sườn hoàn mỹ,
bóng đen lọt xuống rọ: "Bravo!"
Tần Trạch Ngôn thu lại gậy, vê vê viên viên phấn trên đầu gậy: "Có chơi có
chịu."
Khuôn mặt Hạ Hoài đau khổ móc chìa khóa xe vứt cho anh ta: "Tiểu gia tôi vẫn
đủ khả năng! Chơi tiếp—"
"Thôi đi, tôi chỉ sợ lát nữa cậu thua đến nỗi vừa khóc vừa hát bài [lạnh lẽo]."
Hạ Hoài: "..." mmp!
Tần Trạch Ngôn nói với Thẩm Khiêm: "Chơi một ván không?"
Thẩm Khiêm lấy chìa khóa xe ra, quăng lên bàn bida: "Tôi muốn chiếc xe của
cậu."
Động tác của Tần Trạch Ngôn khựng lại, đem chiếc chìa khóa xe mà Hạ Hoài
thua anh cất vào trong túi quần, đổi tay lấy ra chìa khóa xe của mình: "Khó có
đồ vật nào bị cậu nhìn trúng, tôi rất vinh hạnh."
Thẩm Khiêm sắn cổ tay áo sơ mi lên, bắt đầu chọn gậy, không nói lời nào, đầu
cũng không ngẩng lên: "Đợi cậu thua tôi rồi, sẽ càng vinh hạnh."
Tần Trạch Ngôn nghẹn họng.
Hạ Hoài nhìn hai người người qua lại, tâm thái hoàn toàn sụp đổ. Ghét bỏ kỹ
năng đánh bida của anh ta cũng được, nhưng sao lại ghét bỏ xe của anh ta chứ?!
Aaa?!
Rõ ràng là một chiếc xe Koenigsegg bá khí như thế....
Hai mươi phút sau.
Tần Trạch Ngôn thở dài một hơi, bỏ gậy đánh bóng bi-a xuống: "Tôi thua rồi."
Sắc mặt Thẩm Khiêm không biểu lộ quá rõ ràng sự thích thú, dường như thắng
hay thua đối với anh ta đều không quan trọng: "Đã nhường."
Hạ Hoài đưa rượu vang đã rót sẵn cho hai người: "Nếm thử xem, hàng riêng của
bố tôi."
"Patos?"
"Ừm." Hạ Hoài nhếch mép: "Thế nào, có phải vô cùng thơm không?"
Tần Trạch Ngôn gật đầu: "Có thể có được vị như thế này, chỉ sợ niên đại không
ngắn."
Hạ Hoài ước lượng con số.
Thẩm Khiêm nhếch mày: "Lại lấy trộm rượu của ba cậu?"
"Khụ... cái gì mà lấy trộm với không lấy trộm chứ, chú ý từ ngữ! Tôi đây gọi là
mượn! Hơn nữa, của ba tôi chính là của tôi, tôi uống rượu của mình, có thể gọi
là trộm sao?" Có biết nói chuyện không vậy?
Thẩm Khiêm không thèm tranh cãi với anh ta, cười ôn hòa, tự thưởng thức rượu
của mình.
Con ngươi Hạ Hoài xoay chuyển: "A Khiêm, nghe nói chuyến đi Châu Âu này
cậu thu hoạch được không ít nha, lại còn tham gia hội bán đấu giá."
"Nghe nói? Nghe ai nói?"
"Phạm vị này của chúng ta, cũng không phải cậu không biết. Đỉnh điểm gió thổi
cỏ lay, có thể truyền đi xôn xao. Cái này không phải có người nhìn thấy cậu
sao..." Hạ Hoài mượn động tác uống rượu, che đậy sự chột dạ.
"Ừm, đúng là có chuyện đó." Thẩm Khiêm dường như không nhận ra, trong
lòng trong mắt chỉ toàn ly rượu, dường như đang chìm đắm trong rượu ngon,
đến sự đề phòng cũng yếu hơn bình thường.
"Cậu nói xem một người đàn ông to cao như cậu, đi đến cái gì mà hội đấu giá
trang sức?" Hạ Hoài trêu tức anh ta: "Lại còn ra tay mua một vòng tay, định
tặng cho ai hả?"
Thẩm Khiêm nhếch mày: "Cái này cũng là cậu nghe nói hả?"
"Đương, nhiên...."
"Ai?"
"Một người anh họ của tôi, cậu không quen biết." Hạ Hoài cười gượng gạo:
"Aiii,... ly của cậu hết rồi, nào uống thêm chút nữa?"
Thẩm Khiêm đưa ly rượu sang, rũ mắt xuống, ánh mắt cứ dán ra bên ngoài ly,
tựa như vô tình thốt ra: "Vậy người anh họ này của cậu thật đúng là thần thông
quảng đại."
Cớ ý gì chứ?
Đầu óc Hạ Hoài toàn một đống bột nhão. Đúng lúc này, Thẩm Khiêm bỗng
dưng mở miệng—
"Đủ rồi."
"....oh!" Hạ Hoài thu tay về, nhất thời chán nản không dứt, nhưng lại nghĩ đến
yêu cầu của người đó giao phó, cắn chặt răng, da đầu cứng vào, hỏi: "Vậy cậu
tặng vòng tay đó cho ai? A Yên? Chị Như? Hay là dì Dương?"
Thẩm Khiêm cười như không cười nhìn anh ta một cái: "A Hoài, tối nay cậu hỏi
nhiều thật."